Editor: Nguyên Mạc
Tiếng nhạc dần dừng lại, ánh đèn đột nhiên được bật lên.
Dưới khán đài im lặng khoảng hai giây rồi nhanh chóng vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Vừa kết thúc nên hơi thở của Giang Vãn có phần không ổn định, lúc nhìn thấy phản ứng kích động của khán giả thì cô nở một nụ cười thật đẹp.
Cô nghiêng đầu nhìn sang Bắc Hòe, nụ cười càng tươi hơn, đôi mắt cũng cong thành hình lưỡi liềm.
Cả người nhìn vừa ngoan ngoãn vừa ngọt ngào, hình ảnh này có thể kích thích ý muốn bảo hộ của mọi người.
Đáy lòng như có chiếc lông vũ rơi xuống, nhẹ nhàng lại ngứa ngáy.
Bắc Hòe mím môi nhìn xuống, tránh tầm mắt của Giang Vãn.
Cô ấy có chút không tự nhiên sờ sờ vành tai thừa dịp MC lên sân khấu giới thiệu chương trình, cô ấy đứng dậy bước xuống sân khấu.
Tiết mục của Giang Vãn đã kết thúc, cô ấy không muốn ở lại đây nữa, vì thế cô ấy trực tiếp đi ra bằng cửa sau.
Nhưng vừa đi được mấy bước, cánh tay đã bị một bàn tay mềm mại giữ lấy.
"Bạn học Bắc Hòe, hôm nay cảm ơn cậu."
Khuôn mặt cô gái nhỏ hơi phiếm hồng, váy bale cũng chưa thay mà cô đã chạy xuống đuổi theo Bắc Hòe.
Bắc Hòe liếc cô một cái, sau đó chậm rãi quay đầu đi, giọng điệu không chút dao động.
Đúng lúc tôi biết đàn bài ý thôi."
Lời ngầm chính là tôi không phải đang giúp cậu đâu!
Quả nhiên ngạo kiều đến không được.
Giang Vãn cười thầm trong lòng, cô tự động bỏ qua lời nói của Bắc Hòe, nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-lai-thoi-nien-thieu-cua-lao-ba/784253/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.