Đêm trước ngày xuất phát đi trấn thủ rãnh biển.
Ngôn Khanh xách theo đầu của một ma chủng nối gót cửu tông.
Ngồi trên vai y, Ma thần ngẩng đầu nhìn trời sao giăng đầy trời và mở miệng tán gẫu: "Ngươi cũng có thể thấy những thứ thế này ở thế giới ban đầu của ngươi hả Ngôn Khanh?"
Ngôn Khanh hỏi hời hợt: "Ngươi biết ta đến từ đâu à?"
Ma thần nói vẻ ngây thơ: "Ta nào biết chứ, ngươi bằng lòng nói cho ta biết không?"
Ngôn Khanh đáp: "Không biết thì câm."
Ma thần nói bằng giọng nhiều hàm ý: "Mà Ngôn Khanh này, ta chợt nhận ra ngươi chưa từng có cảm giác thuộc về nơi này."
Ngôn Khanh đến vách núi, ném cái đầu be bét máu xuống biển Thương Vọng, sau đó ngồi trên tảng đá và cúi đầu nhìn từng đợt sóng lững thững xô lên bãi đá.
Ngôn Khanh khẽ hỏi Ma thần: "Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?"
Ma thần nói: "Ngươi còn dám đổ máu vì hắn mà lại không đoán ra ta muốn làm gì à?"
Nhành đào trong tay Nó vỡ tan thành bụi trôi theo gió.
"Giao dịch đi Ngôn Khanh, ngươi hồi sinh ta, ta đưa ngươi và Tạ Thức Y về thế giới cũ của ngươi, rời xa hết thảy ở đây, được chứ?"
"Phải biết ác niệm là vô tận, dù Tạ Thức Y có dùng mạng phong ấn ta thì cũng chỉ đổi được bình an một vạn năm. Ngươi phải tin tưởng loài người, tin chúng sẽ không để ta say ngủ quá lâu. Nếu cứ tuân theo số mệnh thì Tạ Thức Y không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-lai-thoi-tien-ton-con-nien-thieu/2108022/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.