Ngôn Khanh không cảm thấy sung sướng khi trở về cố hương là Ma vực. Trên thực tế, đừng nói là bồi hồi, cho y cơ hội thì y thậm chí sẽ hủy diệt tận gốc nơi đây.
Ngôn Khanh lôi Bất Đắc Chí ra ngoài.
Bất Đắc Chí chưa ngủ trọn giấc đã bị dựng dậy, nó vừa mở mắt đã bị gió rít gào giữa trời đất tối mù dọa sợ: "Á đù, chỗ nào đây?"
Ngôn Khanh nói: "Hạ Trùng Thiên."
Bất Đắc Chí ngớ ra: "Hả? Hạ Trùng Thiên là chỗ nào?"
Ngôn Khanh đổi một từ dễ hiểu hơn: "À thì bình thường bọn ta gọi là Ma vực ấy."
Bất Đắc Chí: "..."
Bất Đắc Chí kinh hoàng, suýt cắm đầu xuống đất.
Bộ lông bông tơi của nó ẹp xuống, nó chỉ là một con dơi hết ăn rồi ngủ ở châu Lưu Tiên thôi mà, sao nó phải đến đây cơ chứ.
Ngôn Khanh túm cánh và nhấn nó vào lòng, cười nói: "Đi đâu mà vội mà vàng, ta cần ngươi giúp một việc dưới Ma vực đây."
Bất Đắc Chí đảo mắt đầy cảnh giác: "Ngươi muốn làm gì?"
Ngôn Khanh hờ hững nói: "Cũng không có gì, chuẩn bị bất ngờ cho mấy ông bạn cũ ấy mà."
Trăm thành Ma vực nằm san sát nhau, thành chính tọa lạc ở biên giới Ma vực, nơi Ngôn Khanh rơi xuống. Có người nhanh chóng tìm đến theo ánh sáng sau khi y đốt đèn lồng mà tộc Vi Sinh đưa. Y đang đứng trong lãnh địa của thành Hủ Thủy, người mới đến cũng là đến theo lệnh của thành chủ thành Hủ Thủy.
Trước đấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-lai-thoi-tien-ton-con-nien-thieu/2108031/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.