Những ngón tay của Vi Sinh Trang cứng đờ trên bộ lông mềm mại của chú thỏ nhỏ. Nàng đứng lặng, hồi lâu mới ngẩng đầu giữa dãy hàng lang phơi gió như thể không nghe rõ lời Lan Khê Trạch.
"Phu quân, chàng nói cái gì?"
Lan Khê Trạch che giấu ánh mắt lạnh lùng, gã đè thấp giọng: "Sơ Sơ, nếu phái bảo thủ nắm quyền, chúng sẽ lại xây chùa Vãng Sinh và hành hạ vô số người của châu Tử Kim. Trước khi diệt trừ tận gốc đám người bọn chúng, Vi Sinh Niệm Yên không thể chết được."
Vi Sinh Trang há miệng mà không thể thốt nên lời. Ánh mắt nàng như nước, nàng bình lặng hỏi: "Vậy chàng muốn ta làm gì đây hả, phu quân?"
Lan Khê Trạch nâng mặt nàng, cặp mắt đỏ máu như mắt loài rắn độc.
"Máu nàng có thể cứu ả. Sơ Sơ, nàng theo ta đến cung Linh Tâm đi."
Bắt đầu từ chớm đông, tuyết không ngừng rơi trên địa phận Thương Hải. Sau khi lấy Lan Khê Trạch, Vi Sinh Trang rất hiếm khi ra ngoài, đây là lần đầu tiên trong vòng một trăm năm qua nàng được rời khỏi phủ.
Hầu nữ cẩn thận theo chân nàng, chỉ lo phu nhân không quen môi trường mới. Chẳng ngờ Vi Sinh Trang chỉ liếc nhìn hú họa cũng đã thuộc lòng từng ngõ ngách của cung Linh Tâm. Ở nơi này, nàng di chuyển như cá gặp nước.
Nàng đến trước một cung điện xa hoa.
Hầu nữ rụt rè nhắc nhở: "Phu nhân, đây là cung Thượng Li của nàng ta ạ. Tu vi người không cao, chớ nên ở nấn ná lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-lai-thoi-tien-ton-con-nien-thieu/2108043/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.