Những sợi tóc lùa qua kẽ ngón tay, Ngôn Khanh mỉm cười, ánh mắt lại lạnh lẽo.
Giữa đại điện chằng chịt xích sắt và dưới tầm nhìn chăm chú của bốn bức tượng đồng dữ tợn trấn thủ bốn phía nam bắc đông tây, đứng từ xa, y và Hoài Minh Tử cùng đối mặt.
Thời gian ngừng lại.
Gió thổi âm thầm.
Cả đất trời chỉ có hai người đối lập.
Hoài Minh Tử thả lỏng bàn tay ghì Bạch Tiêu Tiêu và chậm rãi đứng thẳng, cặp mắt xanh u ám của lão nhìn thẳng về phía Ngôn Khanh.
Hồi lâu, sau tiếng cười khản đặc, trút bỏ vẻ khinh miệt ban đầu, lão ngấu nghiến cái tên của kẻ thù: "Ngôn Khanh."
Đỏ mắt, Bạch Tiêu Tiêu ngã xuống đất, run rẩy nhìn mọi chuyện đang diễn ra mà không tài nào hiểu rõ tình huống hiện giờ.
Sắc mặt Hoài Minh Tử rất quái đản, khi không cười mặt lão không còn lại biểu cảm gì.
Lão nói bằng giọng già cỗi: "Sau trăm năm, ta không chết, ngươi cũng không chết."
Ngôn Khanh nói: "Phải, tình cờ thật."
Hoài Minh Tử không hề có ý ôn chuyện với y, lão dời mắt khỏi Ngôn Khanh và nhìn xuống tay mình.
Bàn tay khô quắt như củi dần dần siết chặt.
Bất ngờ và không mấy ngạc nhiên song hành trong tâm trí, lão cười, khàn giọng nói: "Xưa kia ở thành Thập Phương, ta có hồn phi phách tán cũng phải kéo ngươi chết chung cho bằng được.
Kết quả là ta sống, ngươi cũng sống.
Ngôn Khanh, ngươi giấu tốt lắm, quả nhiên, ngươi cũng là ma chủng."
Cụp mắt, Ngôn Khanh lạnh lùng nhìn lão.
Lời nói kèm theo cặp mắt xanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-lai-thoi-tien-ton-con-nien-thieu/2108092/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.