Bàn tay dán lên làn da yếu ớt và chậm rãi dồn sức lên những ngón tay.
Trong làn nước biển dập dềnh, cặp mắt xanh lục nhìn hắn chằm chằm, không hề che giấu vẻ lạnh lùng và sát ý.
Ngôn Khanh mỉm cười.
Nụ cười của y sảng khoái và hả hê như cuối cùng cũng được giải thoát.
Bóng tối bao trùm làm Tạ Thức Y không biết Ngôn Khanh có nhận ra hắn đã tỉnh lại không.
Mái tóc dài lả lơi theo làn nước, thân thể chìm xuống mãi không ngừng.
Mệt mỏi, Tạ Thức Y nhắm mắt.
Khoảnh khắc ngạt thở cận kề cái chết, Ngôn Khanh lại bỗng ngừng tay và khẽ cất lên một tiếng "ồ" như vừa phát hiện điều gì.
Sau đó y cúi người áp sát hắn, thể hồn nửa thực nửa ảo che khuất tia sáng le lói đằng xa.
Và với giọng điệu lạnh lẽo hơn tất cả gió sương hắn từng trải qua, y khàn giọng cười nói: "Thú vị."
Sau đó hắn tỉnh lại giữa màn đêm.
Có người đang cõng hắn tiến về phế tích.
Đáy biển Thương Vọng có màu xanh thẳm, nơi này không có cá, không có cỏ, không có âm thanh.
Xung quanh là những cột đá đổ nát, dưới đất là đá vụn vương vãi tứ tung.
Trong sự im lặng vĩnh hằng, tiếng thở của người rơi vào tai hắn.
Tạ Thức Y bỗng chốc bần thần.
Dường như hắn lại trở về ngày còn thơ ấu.
....!Ngày có hắn, lão già, khu rừng của tiệc săn, và khe núi đen như mực.
Sao không giết hắn? Hắn nắm giữ thứ gì đáng để mơ ước à?
Lão già làm bộ làm tịch: "Có gì mà sao trăng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-lai-thoi-tien-ton-con-nien-thieu/2108100/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.