Sợ em đi lạc.
Tống Kiến Chi bị mấy câu ngắn ngủi đánh trúng tim, rõ ràng Minh Tự cũng không lộ ra nụ cười, nhưng lời nói trong miệng lại ngọt ngào hơn lời âu yếm.
Trái tim nàng chua xót lại mềm mại, sủi bọt như nước ngọt có gas, e lệ vỡ òa trong đêm.
Minh Tự vẫn ở đó, ngay cả khi tức giận cũng rất kiên nhẫn với nàng.
Tống Kiến Chi dùng ánh mắt đăm chiêu nhìn cô rồi đi thẳng tới.
Bóng người theo bước chân nàng, dần dần tiếp cận một bóng người trầm tĩnh khác.
Cách Minh Tự hai bước, Tống Kiến Chi không chịu đi thêm nữa, nở nụ cười nhìn Minh Tự, giống như vật nhỏ vô tình nhặt được một kho báu, vui mừng mà hạnh phúc.
Minh Tự chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu ra hiệu cho nàng: "Đi phía trước."
Tống Kiến Chi không ngừng cố gắng, cẩn thận nắm lấy vạt áo của cô, Minh Tự lùi lại một bước, nhẹ nhàng cảnh cáo: “Không được làm nũng.”
Tống Kiến Chi mím môi, sau đó bỏ cuộc.
“Được.”
Nàng hơi cúi đầu, đi qua Minh Tự.
Minh Tự rũ mắt, nhìn thấy bóng của Tống Kiếm Chi lướt qua bóng của mình, giống như một đám mây đen, mang theo sao trăng đến thế gian.
Đám mây đen rơi xuống phía sau cô, tóc của Tống Kiến Chi lướt qua cánh tay cô, Minh Tự đang định xoay người thì một cơ thể ấm áp mềm mại đột nhiên dán vào cô, eo của cô bị hai cánh tay thon dài bao bọc.
Giống như hai chiếc lông vũ nhẹ nhàng bị mưa dầm dính chặt vào nhau, dán chặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-thanh-ban-tay-vang-cua-tinh-dich-anh-hau/2531864/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.