Không gian chợt trở nên vắng lặng, thậm chí còn rõ ràng nghe được tiếng vỗ đùi đen đét vì kích động của cha mẹ Hạ dưới bàn.
"Khụ khụ, ăn cơm trước đi." Hạ Dương Huyên phá vỡ sự lúng túng.
Lúc này, Hạ Lâm Hạ đã lấy lại tinh thần sau cơn kinh sợ, cũng không thể quát nạt Quý Phùng Tuyết trước mặt người nhà, sau khi tức tối trừng mắt với chị cũng vùi đầu vào ăn cơm.
"Nào, Tiểu Tuyết, ăn nhiều một chút nha con." Mẹ Hạ nhiệt tình gắp thức ăn vào chén Quý Phùng Tuyết, chỉ chốc lát đã chất thành một ngọn núi nhỏ.
Quý Phùng Tuyết cười chân thành, "Cảm ơn cô, con sẽ ăn hết."
"Ngoan lắm." Mẹ Hạ vô cùng cảm động, "Nhà cô có hai đứa, vậy mà chẳng đứa nào ngoan ngoãn được như con."
"Cho nên chị ấy mới là con nhà người ta." Hạ Lâm Hạ nói, gắp một miếng thịt bò to, đang chuẩn bị cho vào miệng thì chợt nhận được ánh mắt cảnh cáo của mẹ mình, nghi hoặc nâng tay theo ánh mắt bà, bỏ miếng thịt vào chén Quý Phùng Tuyết, lúc này mẹ cô mới hài lòng gật gù.
Hạ Lâm Hạ: "..." Chỉ trong chớp mắt đã thất sủng.
Cô quyết định đi tìm đồng minh, ánh mắt cầu cứu tập trung vào Hạ Dương Huyên.
Hạ Dương Huyên ưu nhã ngẩng đầu, hỏi: "Sao em nháy mắt lắm vậy? Muốn chép bài tập nữa à?"
Trước kia, mỗi lần cô chép bài tập của bạn học luôn dùng ánh mắt này.
"Không phải!" Hạ Lâm Hạ cũng lười nói chuyện với anh.
Lúc này, Hạ Dương Huyên mới nhìn thẳng vào Quý Phùng Tuyết, sau vài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-thanh-cap-doi-hop-dong-voi-doi-thu-khong-doi-troi-chung/1383371/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.