Nếu không phải Trần Niệm gọi điện đến, e là Quý Phùng Tuyết sẽ ở lại đây cùng Hạ Lâm Hạ cho đến tận bình minh. Chị chậm rãi mở mắt, vô thức cúp điện thoại, khi tiếng chuông lần thứ hai vang lên mới miễn cưỡng nghe máy.
“Các cô đang ở đâu?” Trần Niệm bên kia điện thoại hỏi.
“Tôi cũng không biết, để tôi gửi định vị cho cô.”
Cất điện thoại, chị vỗ vỗ Hạ Lâm Hạ: “Dậy thôi, chúng ta phải đi về.”
Hạ Lâm Hạ mơ màng mở mắt ra, chợp mắt một lúc cũng tỉnh táo hơn đôi chút, nghe vậy liền gật đầu: “Ừ, tôi buồn ngủ quá.”
“Sẽ được về nhà ngủ ngay thôi.” Quý Phùng Tuyết cũng cảm thấy hơi choáng váng, nhưng còn chưa đến mức mất trí.
“Ưm...” Hạ Lâm Hạ buông tay, lùi về phía sau mấy bước, không nhận ra dưới đất là sỏi đá gập ghềnh, vừa bước đi liền lọt hố, giày cao gót bị kẹt lại.
“Gì vậy trời!” Cô tức giận giậm chân, dùng sức rút ra, gót giày liền bị vẹo.
“Hu hu hu hu, giày đặt riêng của tôi!” Hạ Lâm Hạ mặt như đưa đám, cởi giày ra nhìn, thế mà trong đôi mắt thật sự nổi lên một tầng hơi nước.
“...” Quý Phùng Tuyết bất đắc dĩ đỡ trán, xem ra người này đã say mất rồi.
Chị cởi giày mình ra, đặt trước mặt Hạ Lâm Hạ, nói: “Em mang của tôi đi, chúng ta cao gần bằng nhau nên có lẽ cỡ giày cũng không chênh lệch bao nhiêu.”
“Vậy còn chị?” Hạ Lâm Hạ chớp chớp mắt, nước mắt liền lăn xuống.
Thấy vậy Quý Phùng Tuyết giật thót, đứng dậy lau nước mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-thanh-cap-doi-hop-dong-voi-doi-thu-khong-doi-troi-chung/1383419/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.