Hai người cùng nằm trên giường, chỉ mở một ngọn đèn bàn.
Hạ Lâm Hạ xoay nghiêng, hỏi: “Sao chị không ngủ được? Đây là nhà chị mà.”
Nghe vậy, Quý Phùng Tuyết liền trở mình, đuôi tóc xoã xuống trước ngực, chị trầm ngâm nói: “Tôi bị mất ngủ, nhưng thời gian gần đây cũng cải thiện được khá nhiều rồi.”
“Thật sao?”
“Ừm, là nhờ em.”
Hạ Lâm Hạ khó hiểu nhìn chị.
“Có thể là vì em ngủ cùng tôi, không còn cảm giác đơn độc nữa nên chất lượng giấc ngủ cao hơn trước rất nhiều.” Quý Phùng Tuyết dịu dàng nói.
Hạ Lâm Hạ nhìn khoé môi khẽ cong lên của chị, cười cười: “Hoá ra tôi còn có tác dụng thần kỳ thế này.”
Quý Phùng Tuyết nhìn vào nụ cười của cô, ý cười trên mặt chị lại càng sâu hơn, hồi lâu sau mới nhớ đến một chuyện, “Chiều nay em casting thế nào?”
“Không biết, bảo bọn tôi về chờ tin, tôi đoán có lẽ là không được. Buổi thử vai này lại không cho bọn tôi diễn, chỉ đơn thuần nói chuyện phiếm, chị nói thử xem, cách chọn lựa này có thể tin được à?” Hạ Lâm Hạ thở ra một hơi thật dài, “Aish, chừng nào tôi mới có thể cầm cúp Oscar đây.”
Quý Phùng Tuyết bật cười: “Phong cách của đạo diễn Trần là vậy, em sẽ chẳng bao giờ đoán được bước tiếp theo ông ấy sẽ làm gì đâu. Mấy năm trước có một lần tôi đi thử vai, ông ấy đưa bọn tôi về nông thôn chơi mấy ngày, đến khi trở về liền nói chọn tôi, bởi vì chỉ có tôi là một mình đi dạo khắp núi đồi, giống như cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-thanh-cap-doi-hop-dong-voi-doi-thu-khong-doi-troi-chung/1383427/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.