Sầm Linh Thu đốt hết những cây nến mang đến và đặt chúng lên bàn trà. Căn phòng không còn tối đen nữa, mà ngập trong ánh sáng ấm áp vàng rực.
Cô ngồi trên sofa, rất gần Dụ Minh Kiều.
“Tối nay có ăn uống đầy đủ không?” Sầm Linh Thu nghiêng đầu, mắt hướng về Dụ Minh Kiều, “Có phải lại ăn qua loa không?"
Dụ Minh Kiều ngồi thẳng trên xe lăn, im lặng thừa nhận.
Sầm Linh Thu thở dài: “Vậy sao cứ phải tránh mặt tôi, không để tôi mang cơm cho cô?"
Dụ Minh Kiều đáp thẳng thừng: “Vì tôi không muốn gặp cô. Tôi cũng không muốn lời xin lỗi của cô.”
Cô thành thật và trực tiếp: “Tôi muốn cô mãi mãi cảm thấy có lỗi với tôi.”
Muốn cô luôn sống trong sự áy náy.
Nghe thấy câu trả lời này, Sầm Linh Thu chống cằm, bật cười nhẹ: “Cô thật sự rất thẳng thắn.”
Cô nói thêm: “Tôi không mong cô tha thứ cho những gì tôi đã làm, chỉ là, liệu cô có thể không lẩn tránh tôi mãi như vậy?”
Dụ Minh Kiều nhìn ngọn nến chập chờn, không đáp lời.
Sầm Linh Thu chậm rãi nói: “Dụ Minh Kiều, hãy cố gắng, chấp nhận một chút thôi.”
Không lâu trước đó, cô đã hỏi hệ thống về gia đình và quan hệ xã hội của nữ chính. Dụ Minh Kiều không có bạn bè, mẹ cô ấy tự tử khi cô mới ba tuổi, cha cô ấy là một kẻ nghiện rượu và cờ bạc, không quan tâm đến cô. Mẹ kế thì độc ác, em gái ích kỷ. Từ nhỏ đến lớn, cô ấy chưa bao giờ nhận được chút tình thương nào.
Sầm Linh Thu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/1103823/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.