Sầm Linh Thu không thích người khác khóc trước mặt mình.
Ngày xưa, em trai và em gái cô rất nghịch ngợm, chỉ cần không vừa ý là khóc òa lên. Bà nội luôn cho rằng lỗi là ở cô, người chị đã không chăm sóc tốt các em, vì vậy bà đánh đập và mắng chửi cô.
Cô vô cùng ghét những giọt nước mắt của các em mình, vì với cô, nước mắt là khởi đầu cho những đau đớn về thể xác.
Từ đó, mỗi lần có ai khóc trước mặt, Sầm Linh Thu không thể kiểm soát mà nhớ lại tiếng khóc chói tai của các em, chỉ thấy phiền phức vô cùng.
Nhưng hiện tại, Dụ Minh Kiều đang gục đầu vào cổ cô, cô cảm nhận được dòng chất lỏng ấm nóng chảy trên da.
Khác với tiếng khóc chói tai và vô lý của các em mình, Dụ Minh Kiều khóc trong sự kìm nén.
Vai cô ấy run rẩy không ngừng, từ giữa môi và răng phát ra vài tiếng nức nở yếu ớt và buồn bã, rất khẽ, rất yếu.
Nhưng lại ẩn chứa nỗi tuyệt vọng sâu sắc.
Giống như một con thú non toàn thân đầy thương tích, không dám để lộ sự yếu đuối trước con người, chỉ dám trốn đi và lặng lẽ liếm vết thương của mình.
Sầm Linh Thu không cảm thấy phiền trước tiếng khóc của cô ấy.
Có lẽ là vì cô cảm nhận được một nỗi đau âm thầm và đè nén.
Cô khẽ vuốt mái tóc đen mềm mượt của Dụ Minh Kiều, lặng lẽ dùng hành động để trấn an sự suy sụp của cô ấy.
Không biết bao lâu sau, Dụ Minh Kiều không khóc nữa.
Sầm Linh Thu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/1103846/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.