Vạt áo khoác màu tím lướt nhẹ qua ghế ngồi.
Động tác ngồi xuống của Raymong hơi khựng lại, vẻ mặt băn khoăn: “Ngài Loose, ngài không ngạc nhiên khi tôi xuất hiện ở đây thì phải. Nhưng tôi vẫn cần giải thích với ngài, tôi không có ý định bỏ trốn và coi thường luật lệ của Maine, mà là cô Yuri thực sự là một người dối trá…”
Lê Tiệm Xuyên ngắt lời Raymond: “Chẳng phải lúc đó anh cũng vậy sao?”
Raymond cứng người, ngẩng đầu lên.
Đây là căn phòng nơi Jones tử vong, vạch kẻ phấn xung quanh thi thể vẫn còn trên mặt đất. Chiếc đèn chùm màu tím sẫm trên trần nhà phát ra ánh sáng trắng lạnh lẽo, rọi vào một vật thể màu xám và kéo ra một cái bóng thâm trầm.
Lê Tiệm Xuyên uể oải dựa vào bàn, đôi vai rộng duỗi ra, đôi mắt xám rướm ý cười tìm tòi: “Anh biết rõ mà, anh Raymond. Điều này không vi phạm quy tắc của ‘chúng ta’, thậm chí còn rất phù hợp. Khi đó người được lợi chính là anh, không phải sao?”
Vẻ mặt của Raymond bỗng trở nên lúng túng.
Khóe môi chuyển động, ánh mắt dao động bất định, nhưng không tiếp tục vặn lại.
Nhưng chỉ từ phản ứng này, Lê Tiệm Xuyên đã thu được kết quả mà hắn muốn thăm dò, thậm chí càng thêm khẳng định một suy đoán.
Hắn gõ vào cạnh bàn, giọng điệu hung hăng dịu xuống một chút, nói như tùy ý: “Tôi biết sổ tài khoản của Jones đang ở tại Phòng bói toán, Raymond, nó đang ở đâu?”
“Cái, cái gì?”
Raymond sững người vì kinh ngạc.
Lê Tiệm Xuyên nhìn vào sự thay đổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-thanh-nam-nhan-da-man-nhat-trong-tro-choi-khong-nguoi-giam-thi/2355547/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.