Trang giấy ố vàng và con chữ đen đan xen với các hình ảnh không rõ, vừa quen thuộc vừa xa lạ tạt qua trong đầu Lê Tiệm Xuyên.
Dường như có một số ký ức khá xa xôi, bị cố ý phủ đầy bụi được lật lại, cuồn cuộn như sóng trào, mang theo cảm xúc sâu lắng.
Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy bãi biển ở Los Angeles và ánh mặt trời chói lọi giữa trưa, thanh niên trước cửa sổ sát đất có đôi mắt lạnh lùng và cảnh giác, để lộ vẻ lạ lẫm không hề che giấu khi nhìn vào thức ăn trên bàn.
Thanh niên thậm chí không thể ăn.
Dao nĩa và thức ăn văng ra khỏi đĩa, thanh niên yên lặng dừng tay.
“Em bỏ cuộc à?” Người đàn ông ngồi đối diện bàn ăn thờ ơ hỏi.
Đôi mắt u trầm của thanh niên liếc nhìn người đàn ông, bật cười: “Thế giới bên ngoài đúng là rất khác biệt. Con người cần ăn, ngủ và vận động __ Em không biết gì cả, nhưng không có nghĩa biết khó mà lui.”
Thanh niên bưng đĩa lên, đi đến ngồi cạnh người đàn ông: “Anh dạy em đi.”
“Bộ tôi thiếu nợ em hả?”
Người đàn ông tựa lưng vào ghế, châm thuốc, giọng điệu cáu kỉnh nhưng động tác lại rất kiên nhẫn.
Hắn dạy thanh niên cách sử dụng dao, dĩa và đũa; cách nhận biết vị ngọt bùi cay đắng, dạy thanh niên ăn khi đói, uống khi khát, và nhắm mắt nghỉ ngơi khi mệt mỏi.
Với thiên phú học tập tuyệt vời của mình, thanh niên nhanh chóng trở thành một người trông không khác gì một người bình thường.
Nhưng trong xương cốt của thanh niên vẫn đầy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-thanh-nam-nhan-da-man-nhat-trong-tro-choi-khong-nguoi-giam-thi/64608/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.