Trong đám đông còn lại, chỉ có một mình Đản Tử thật lòng vui mừng cho Khương Xuân, tất cả những người dân trong thôn còn lại đều hối hận không thôi. Nếu biết trước Khương Xuân là con nhà có tiền như thế, họ nên qua lại với cô bé cho tốt mới được, nếu vậy nói không chừng lúc này còn có thể thừa dịp mà kiếm được lợi lộc gì đó.
Khương Chi nhìn theo chiếc xe jeep rời đi, trong lòng cũng cảm thán.
Ban đầu cô đã lên kế hoạch gia tăng hảo cảm với nữ chính nhưng bây giờ kế hoạch đã không theo kịp sự thay đổi.
DTV
Thi Nam Châu trở về, cốt truyện chính của ngôn tình sủng cũng bắt đầu, xem như đã đi vào quỹ đạo chính rồi. Cứ như vậy, có lẽ Thi Liên Chu sẽ không quay lại thôn Khương Gia nữa, lưỡi d.a.o sắc bén treo trên đầu cô cũng chuyển góc độ rồi.
Trên đường trở về, vẻ mặt Đản Tử tỏ ra cô đơn.
Khương Chi cân nhắc một lúc, nói: “Không nỡ rời xa chị Xuân Xuân sao? Vậy con phải học hành cho giỏi, ra khỏi thôn Khương Gia, thậm chí là ra khỏi huyện Thấm, sau này sẽ có cơ hội gặp mặt, đúng không?”
Đản Tử nghe thấy lời này thì cảm thấy rất có lý, cậu bé quay đầu nhìn Khương Chi: “Mẹ, con thật sự có thể đến trường sao?”
Khương Chi vội gật đầu: “Tất nhiên!”
Hai mẹ con vừa đi vừa nói chuyện và về đến nhà mình.
Khương Chi kéo giỏ vào bếp, Đản Tử cầm tập truyện tranh nhi đồng ngồi trước bậc cửa xem say sưa.
Khương Chi ngồi trên một tấm ván
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-ve-80-tro-thanh-nu-phu-ban-con-doi-luong-thuc/2519982/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.