Đúng lúc này, trước cửa đồn công an vang lên tiếng “rầm rầm”, cửa đã bị người ta đá văng!
Động tĩnh lớn như vậy, mọi người đều nhìn qua.
Khương Chi nhìn bóng dáng cao lớn ở cửa, trái tim đang đập nhanh đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Trên người Thi Liên Chu mặc áo khoác màu đen, ngũ quan lạnh lùng bị ánh mặt trời sau giờ ngọ rọi lên làm nổi bật thêm sự lạnh nhạt, anh đi vào từ cửa, trên người tản ra khí chất cao quý hơn người, theo bước chân anh đến gần, không khí càng thêm yên tĩnh.
Đôi môi mỏng của anh mím chặt lại, đuôi lông mày đuôi mắt đều lộ ra sự lạnh lùng, giọng điệu nghiền ngẫm: “Ồ, muốn người?”
Kế hoạch của Lưu Tiểu Cường năm lần bảy lượt bị phá hỏng, không thể ngăn nổi lửa giận trào ra từ trong lòng.
Ông ta hung dữ nói: “Lại thêm một người ngu xuẩn xen vào việc của người khác!”
Lưu Tiểu Cường vừa dứt lời, giọng nói hoảng loạn kèm theo tức giận cũng vang lên: “Ai ngu xuẩn! Ông ngu xuẩn! Ngu xuẩn!”
Ông ta ngẩn người, đột nhiên nhìn thấy trưởng đồn công an vừa lăn vừa bò đi vào từ cửa chính, cảnh mũ trên đầu xiêu xiêu vẹo vẹo, bộ dáng suy sụp như mới bị người ta đánh thức từ trên giường.
“Sở…sở trưởng?” Vẻ mặt Lưu Tiểu Cường mờ mịt.
Tào Kiến nhìn đồn công an hỗn loạn, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, quát: “Còn không nhanh vứt s.ú.n.g đi?”
Dứt lời, ông ta quay người về phía Thi Liên Chu, cẩn thận cười: “Ha ha, để cho Thi tiên sinh chê cười rồi.”
Lưu Tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-ve-80-tro-thanh-nu-phu-ban-con-doi-luong-thuc/2520195/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.