Trên đỉnh núi.
"Đồ chó, chưa ăn cơm à? Bò nhanh lên!"
Sử Nam Bắc đang cầm roi và tra tấn Chu Kiệt theo một cách khác.
Chu Kiệt lúc này khổ không thể tả, toàn thân máu me bê bết, sống không bằng chết.
Diệp Vĩnh Khang nằm nửa người trên chiếc ghế mây bên cạnh, hơi nheo mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì.
"Khởi bẩm Điện Chủ, từ đường mòn núi có hơn chục người đang đi lên, ngài có muốn cản lại không ạ?"
Một người bước tới báo cáo.
"Ồ? Đây là đội tiên phong của nhà họ Chu sao? Để bọn họ lên".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói.
Một lúc sau, hàng chục người đã từ con đường mòn lên đến nơi.
"Anh có phải là anh Diệp không?"
Người đầu tiên nói: "Chúng tôi ở đây để giải cứu anh Diệp theo lệnh của cô Lâm!"
"Phía sau núi có một con đường mòn.
Nhà họ Chu không bố trí quân ở đó.
Xin anh Diệp lập tức theo chúng tôi theo đường mòn xuống núi!"
Vừa nói xong, bầu không khí bên cạnh đột nhiên trở nên kỳ quái.
Đặc biệt là Sử Nam Bắc, lập tức phá lên cười ha hả.
Điện Chủ của Điện Long Thần cần người giải cứu?
"Cô Lâm?"
Diệp Vĩnh Khang hơi sững người, chợt nhớ ra hình như bạn thân của Hạ Huyền Trúc mang họ Lâm.
Có vẻ như cô gái đó khá nghĩa khí đấy!
"Muốn đi, không dễ dàng như vậy đâu!"
Lúc này, phía trước vang lên một tiếng hét lớn.
Ầm một tiếng, một đám người đông nghịt bước ra khỏi khu rừng.
Trên đỉnh núi có một khu đất bằng phẳng rất rộng, nhóm người lập tức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-ve-ben-em-diep-vinh-khang/2013555/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.