Dịch: Vivian Nhinhi
Truyện hay lắm. Cơ mà dịch rất cực, vì nhiều cổ văn, nhiều điển tích, điển cố.
Bạn nào yêu thích truyện, nhớ ủng hộ nhé.
Ngày hôm đó, Dận Chân trốn học, hắn kiếm bừa một cái cớ xin sư phụ cho nghỉ rồi chạy thẳng tới chỗ của Đới Đạc, rủ lão đánh mấy ván, tiện thể thỉnh giáo một phen. Đới Đạc là một kỳ thủ giỏi, mà Khang Hi cũng cực kì chú trọng vào khả năng đánh cờ vây của các a ca hoàng tộc. Không may, Dận Chân không giỏi món này, kể cả đối thủ có nhường cũng sẽ thua ít nhất năm quân. Vì thế, Dận Chân bị thái tử với hai vị ca ca chế giễu bao nhiêu lần rồi, hắn nghẹn một bụng tức, chỉ muốn học lỏm chỗ Đới Đạc mấy chiêu để sau này đánh bất ngờ cho mấy vị kia trở tay không kịp, cũng không dám cười mình nữa.
Nào ngờ, vừa bắt đầu ngồi vào bàn cờ thì Niên Canh Nghiêu đã tất tả chạy vào phòng, thấy Dận Chân ở đây thì hơi sửng sốt, vội vàng quỳ xuống thỉnh an. Niên Canh Nghiêu là khách quen của phủ Đới Đạc, quen đến mức kẻ dưới nhìn thấy cũng chẳng buồn bẩm báo, mặc hắn đi thẳng vào nhà như thế.
Dận Chân liếc mắt nhìn Niên Canh Nghiêu vừa đứng dậy, tức giận nói: "Thỉnh an cái gì? Cái tên Niên Canh Nghiêu nhà anh, mới sáng sớm đã quấy rầy cái sự “an” củaTứ gia ta rồi. Hớt hơ hớt hải là có chuyện gì thế? Tốt xấu gì nhà anh cũng là môn sinh của thánh thượng, sao chẳng có tí hàm dưỡng nào thế hả?”
Niên Canh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-ve-doi-thanh/2037089/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.