Dịch: Vivian Nhinhi
Sáng sớm ngày hôm sau, Dận Chân chỉ dẫn theo một thị vệ thân cận là Bảo Trụ vội vã chạy tới Duệ Kiện Doanh phía Tây kinh thành. Ban đầu, Dận Chân định dẫn cả Ba Nhĩ Đặc đi cùng, nhưng mà gã trai Mông Cổ đợt này rất được thánh quyến, đã thăng lên thị vệ nhị đẳng lại còn đi theo Võ Đan nhận việc bảo vệ nội thành rồi. Vì thế Dận Chân cũng đành buông tay. Bởi vì là phụng mệnh đi học tập quân sự nên Dận Chân không dám rêu rao, chỉ mặc một bộ lễ phục của quan võ tam phẩm, hông thắt một cái đai lưng vàng để biểu hiện thân phận mà thôi.
Khi còn cách đại doanh khoảng nửa dặm, Dận Chân dừng ngựa, Bảo Trụ thấy thế thì vội hỏi: “Gia, sao lại dừng rồi?”
Dận Chân chỉ vào đại doanh trước mặt và bảo: “Nhìn thấy không?”
Bảo Trụ gãi đầu hỏi lại: “Thấy cái gì ạ?”
Dận Chân nhịn không được mà cười rộ lên: “Ngươi đấy, đúng là đầu óc ngu si tứ chi phát triển!”
Bảo Trụ càng phiền muộn, tóm lại là sao ta, sao hôm nay Tứ gia nói câu gì hắn cũng nghe không hiểu thế này ta? Dận Chân cũng rõ ràng mình hơi lỡ lời, bèn bảo: “Ngươi cẩn thận nhìn xem. Doanh trại phía trước này nhìn mặt ngoài có vẻ không có tí sóng gió nào, thực ra phòng vệ rất sâm nghiêm. Ngươi lại nhìn vào trong rừng kia mà xem, có phải có ánh sáng lấp lánh do binh khí phản quang không? Ta đoán đây hẳn là trạm gác ngầm của đại doanh đó.”
Bảo Trụ lắc đầu, hơi lơ đễnh:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-ve-doi-thanh/2037134/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.