Nhị Nha bị nói trúng tâm tư lập tức phản bác: "Anh nói lung tung gì đó! Em chỉ là sợ trễ giờ viết chính tả, viết không được." Nói xong nghiêng đầu nhìn Tạ Kiều, đáng thương nói, "Mẹ, mẹ có thể không đi được không ạ? Con còn rất nhiều chữ chưa nhớ."Tạ Kiều còn chưa đáp, Đại Thiết liền hét: "Vậy không được! Hai ta cùng đốt nhà, dựa vào cái gì một mình tao đi vác đồ, mày cũng phải đi, đừng có nghĩ chơi xấu!"Nhị Nha khóc tức tưởi: "Con không lười biếng mà, mẹ, hu hu hu.
.
.
Mẹ, con thật sự còn chưa nhớ được chữ, mẹ, ngày mai mẹ kiểm tra con viết chính tả được không? Để cho hôm nay con và anh đi vác đồ, nếu không buổi tối con học không nổi."Tạ Kiều quan sát Nhị Nha từ trên xuống dưới, suy nghĩ con nhóc này vẫn là cố ý tạo nên một mủi tên trúng hai con chim, hay là nói một cách vô thức thế.Nhưng có thể không phải là một mủi tên trúng hai con chim ư? Hoặc là không để cho Nhị Nha đi vác đồ, Nhị Nha ở nhà, quang minh chánh đại lười biếng.
Hoặc là châm chước một chút, để cho hôm nay Nhị Nha không cần viết chính tả.Bất kể là cố ý hay là vô tình, Tạ Kiều đều cảm thấy đầu óc con nhóc này rất nhanh nhạy.Cái gì mà bản chất ngu ngốc, không thuộc nổi, thực tế chính là lười biếng.Nhưng Tạ Kiều không tính nhường một bước, muốn uốn nắn con nhóc này thì không thể nhượng bộ.Cô giống như tính tiền, cân đo đong đếm: "Từ nhà chúng ta đến trạm lương thực cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-ve-nam-60-nuoi-muoi-dua-con/18077/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.