Lâm Trúc cứ thế bị người ta bế một mạch về ký túc xá, chân không chạm đất.
Bị một cậu cao to mét tám lăm bế như vậy, cảm giác chẳng khác nào sắp được bế vào phòng tân hôn. Cậu cứng đờ cả người, co lại trong lòng Thẩm Tức Bạch, đầu mũi vương vấn hương thơm dịu nhẹ của bột giặt từ người đối phương, tim đập loạn không thể kiểm soát.
Lâm Trúc âm thầm oán thầm trong lòng, tư thế này xấu hổ quá đi mất. Nếu bị ai đó nhìn thấy, danh tiếng cả đời của cậu chắc tiêu tan hết.
Chân dài đi nhanh thật, chưa đến mấy phút cậu đã bị bế về tới ký túc xá.
Lâm Trúc lén ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, thấy hành lang trống không, chẳng có ai. Lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu lén lút quan sát căn phòng. Ban đầu còn tưởng Thẩm Tức Bạch ở phòng riêng cao cấp, đến nơi mới biết chỉ là phòng bốn người còn trống.
Nhưng dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với phòng tám người chen chúc mà cậu từng ở trước kia.
Sách vở trên bàn học được sắp xếp gọn gàng. Sạch sẽ đến mức chẳng giống ký túc xá của con trai chút nào.
Cậu bị người ta bế đến cạnh giường, đặt xuống. Thẩm Tức Bạch lấy lọ thuốc sát trùng và bông tăm từ trên bàn:
"Tớ giúp cậu sát trùng trước."
Lâm Trúc lúng túng muốn từ chối:
"Hay để tớ tự làm đi..."
Cậu thật sự không quen được người khác chăm sóc như vậy. Nhất là người kia lại là Thẩm Tức Bạch. Dù là trong vòng lặp hay trước đó, hai người cũng đâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-ve-thoi-nien-thieu-cung-oan-gia/2852494/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.