"Chắc chắn đang có bí mật luyện tập đặc biệt gì đó rồi!" Từ Lạc Dương hạ giọng nói, "Thẩm Tức Bạch đang kèm cậu học à? Hai đứa mấy bữa nay dính như sam, bỏ mình lại lẻ loi rồi lén vượt lên à!"
Lâm Trúc thở phào, theo lời cậu ta mà nói tiếp: "Đúng rồi, nó bảo mình làm chậm tiến độ lớp." Cái lý do này hoàn hảo đến mức cậu tự khen thầm trong lòng.
"Tớ đã biết mà!" Từ Lạc Dương vỗ đùi một cái, tiếng to đến mức mấy bạn phía trước quay lại nhìn, "Thế tớ có được đi cùng không? Mẹ tớ bảo lần thi học kỳ này mà không đậu thì cắt luôn tiền tiêu vặt..."
Đi cùng cái gì chứ, đi đi đi! Lâm Trúc tức tối trong lòng.
Chẳng lẽ dẫn cậu đi... vòng lặp?!
Đang định từ chối thì một giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên: "Mấy đứa đang nói gì thế?"
Lâm Trúc quay lại, thấy Thẩm Tức Bạch đứng đó, tay ôm cả một chồng bài tập.
Sao không đến sớm, cũng không đến muộn, lại đúng lúc này đến, lỡ bị lộ thì sao! Đầu óc cậu quay nhanh, tay còn nhanh hơn kéo vội áo bạn, ra sức ra dấu cầu cứu.
Nhưng Thẩm Tức Bạch ngây thơ hoàn toàn không hiểu ý.
Cậu ta chỉ thấy Lâm Trúc hôm nay hình như rất thích nháy mắt với mình.
Có phải đang tán tỉnh không?
Có thể là vậy.
Thế là cậu cũng nháy mắt lại.
Hai người nháy mắt qua lại như gửi tín hiệu điện báo. Một người nghĩ đối phương hiểu ý mình, người kia lại tưởng đang bị tán tỉnh.
Bên cạnh, Từ Lạc Dương không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-ve-thoi-nien-thieu-cung-oan-gia/2852500/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.