Vèo!
Vèo!
Vèo!
”Keng!”
Nghiêm Thần trượt dài một đoạn ra sau, tay nắm chặt thanh kiếm cắm xuống đất. Lập tức xoay người đạp lên thân cây, cô lấy đà lao thẳng xuống bọn hắc y nhân bên dưới. Máu tươi nhiễm đỏ cả trang phục của Nghiêm Thần, mùi tanh ngọt lịm kích thích các giác quan cô. Nghiêm Thần nhẹ run một cái, ánh mắt hơi rũ xuống, tay siết chặt thanh kiếm. Cô không phải chưa từng giết người, chỉ là khi đó không có cảnh tượng huyết tinh thế này. Một phát súng vào tim hay thái dương là đủ rồi. Nhưng hiện tại, nếu cô không muốn chết thì nhất định phải đạp qua xác của những người nơi đây.
Mái tóc dài màu ngân bạch được cột cao gọn gàng lay động theo từng đường kiếm. Ngũ quan tinh xảo tà khốc mang theo sát khí ngút trời. Đôi con ngươi đen láy ngày nào giờ đã nhiễm hồng quang yêu mị. Hình dáng lúc này của Nghiêm Thần chính là kết quả hợp khải với Thiên Túng.
Bên cạnh, Lăng Vân cũng ra sức giết chóc. Dáng người cao gầy ẩn sau bộ võ phục đen bó sát giống như một liêm đao tử thần đang gặt hái sinh mệnh nhỏ nhoi. Khi hắc y nhân cuối cùng ngã xuống, Lăng Vân trở về đứng phía sau Nghiêm Thần, trầm lặng làm cái bóng của cô.
Nghiêm Thần thu kiếm, khẽ cau mày nhìn khắp người. Vươn tay lấy hai bình thuốc mỡ từ trong ngực áo, cô đưa một bình cho Lăng Vân. “Nhanh chóng xử lý vết thương. Bọn họ khẳng định sẽ còn cho người đuổi giết chúng ta.”
Nói rồi cũng không quản Lăng Vân, Nghiêm Thần mở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-buoc-linh-hon/355228/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.