“Tiểu Nghiêm nhi, chúng ta tới đánh một trận đi.”
”Sao?”
”Lịch luyện mà. Chiến đấu càng nhiều thì càng tốt.” Liễu Doanh Doanh cười duyên, giọng nói nhỏ nhẹ cứ như tiếng đàn ngân vang.
”Được!” Nghiêm Thần đồng ý. Nếu được vậy thì không còn gì tốt hơn.
Sau đó, Nghiêm Thần và Liễu Doanh Doanh chọn một mảnh rừng thưa bên cạnh một vùng đồi cỏ. Địa hình nơi đây rất thích hợp để so tài.
”Không dùng vũ khí, không hợp khải, chỉ so thể thuật.”
”Tốt.”
”Như vậy, bắt đầu!”
Nửa canh giờ sau.
”Hộc, hộc...”
”Tiểu Nghiêm nhi, muội ra tay thật ác.” Liễu Doanh Doanh tựa người vào thân cây thở dốc. Kéo tay áo lên để lộ nhiều mảng bầm tím trên da thịt, nàng thật muốn khóc.
”Tỷ cũng chẳng nhẹ tay hơn chút nào.” Nghiêm Thần chống tay vào thân cây bên cạnh, xoa xoa nắn nắn bả vai đang đau nhức của mình. Liễu Doanh Doanh người này, nhìn da thịt trắng nõn mềm mại như trẻ con mà lực đạo hạ xuống lại mạnh kinh người. Bề ngoài thướt tha như liễu bên trong lại cứng rắn như tùng. Cô mắt mù mới cho rằng nàng ta thật sự dịu dàng yếu ớt.
”Tiểu Nghiêm nhi, còn đâu là dung nhan của người ta!!!”
Nghe tiếng than oán não lòng này, Nghiêm Thần lạnh run một cái ngước đầu lên nhìn. Gì chứ, chỉ là một cục u trên trán mà thôi, chườm nóng là được rồi.
”Là nữ nhân, để ý dung nhan quá làm gì?”
Ở Thương Khung, để ý dung mạo, để ý danh tiết, để ý thanh bạch,... nói chung tam tòng tứ đức là chuyện của nam nhân. Dù không quá quắt, khắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-buoc-linh-hon/355241/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.