Xoẹt!
Rầm! Rầm! Rầm!
"Khụ khụ..." Che miệng ho khan vài tiếng, Doanh Chính ngẩn đầu nhìn đám tử sĩ nằm la liệt ở xa. Khi xác định bọn chúng đều chết hết thì hắn mới loạng choạng đi đến chỗ phụ thân của mình.
Phụ thân hắn đã bước vào ngưỡng cửa luyện tâm từ lâu. Nhưng chỉ vì tâm bệnh mà khiến người không cách nào tiến xa hơn trong tu luyện. Rất nhiều người đã khuyên phụ thân buông giải khúc mắc trong lòng nhưng người thật quá cố chấp. Điều này không chỉ hạn chế sự phát huy sức mạnh mà còn khiến tu vi của phụ thân lùi dần.
Luyện tâm mà lại không muốn thả lỏng tâm hồn, tự làm khổ bản thân bằng những gút mắc ưu thương thì chẳng khác nào đi ngược lại tự nhiên.
Luyện tâm là giữ vững tâm cảnh chứ không phải là giữ vững chấp niệm
Cho nên phụ thân của hắn...
"Chúng ta lại phải rời khỏi thôn rồi." Doanh Chính dìu lấy Liễu Quân Nhan rồi chậm chạp bước đi.
Nhẹ xoa đầu con trai, Liễu Quân Nhan thấp giọng cười buồn. "Là cha khiến con không có một nơi dừng chân đúng nghĩa."
Doanh Chính chỉ lắc đầu không đáp. Vì né tránh đuổi giết, hắn và cha đã phải liên tục thay đổi nơi ở. Lần này có thể ở thôn Châu Diên hơn một năm đã khiến hắn hài lòng lắm rồi.
"Doanh Doanh, chắc con hận mẫu thân của mình lắm."
"Không yêu thì sao phải hận." Doanh Chính nhàn nhạt lên tiếng.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Liễu Quân Nhan không nói thêm gì nữa. Vẫn luôn là sư tỷ đúng, hắn không nên để con mình chịu khổ chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-buoc-linh-hon/355352/chuong-47-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.