"Tiếp theo là vòng loại giữa đội của Tây Vệ quốc và đội của Băng vực!"
"Lên đi." Nghiêm Thần khẽ cười rồi hướng mắt về lôi đài ý bảo Vệ Tường Lâm nên đi vào đội.
Ngật đầu, Vệ Tường Lâm chậm rãi rời khỏi Nghiêm Thần đi theo đội của mình lên ứng chiến.
Người dân xung quanh, nhất là cư dân Tây Vệ quốc, thấy cảnh này thì ánh mắt sáng rực lên. Gian tình, có gian tình! Đệ nhất công tử của Tây Vệ bọn họ bị Diệu vương bắt mất rồi!
Ánh mắt soi mói của mọi người quá trắng trợn, Nghiêm Thần muốn bỏ qua cũng không được. Do đó, cô lướt nhìn mọi người một vòng rồi cười hết sức xinh đẹp. Nụ cười này dù biết chẳng mấy tốt lành nhưng rất nhiều người không kìm lòng được mà xao xuyến tâm hồn.
"Nhìn ngưỡng mộ thì được, nhưng nhìn chiếm đoạt là trời phạt đấy."
Mọi người câm lặng. Con mắt nào của ngài thấy chúng ta nhìn chiếm đoạt hả?
"Ta biết mình rất ưu tú, các ngươi không cần nhìn sùng bái ta vậy đâu!"
Lần này mọi người xung quanh không hẹn mà tản ra xa. Còn đứng đó thì không biết nàng ta lại nói bọn họ 'nhìn' thêm kiểu gì nữa đâu.
Chớp mắt vài cái, Nghiêm Thần hơi nghiêng đầu ngẫm nghĩ. Cô đây là bị xa lánh sao? Không đúng a, trước giờ cô đi tới đâu cũng được mọi người quý mến mà. Làm sao chỉ mới vài tháng mà bản thân lại bị hắt hủi thế này? Cô đâu có nói gì châm chọc đâu?
[Chủ nhân, trước đây có sát niệm kiềm chế ngài. Còn giờ thì...] Thiên Túng thở dài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-buoc-linh-hon/355371/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.