Trên cả đường đi, Thẩm Liên vẫn tỉnh táo.
Cho dù về đến nhà, cởi đồ, thay áo ngủ lại rửa mặt nằm xuống, người này cũng chưa ngủ.
Sở Dịch Lan cảm thấy cần phải nói chuyện rõ ràng với nhau mới được.
Anh ngồi xuống bên cạnh Thẩm Liên, tắt đèn trần, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ nơi đầu giường, màu da cam ấm áp làm cho thần kinh người ta vô thức được thả lỏng.
Sở Dịch Lan bên này còn đang ấp ủ, không ngờ Thẩm Liên đã lên tiếng trước.
"Bạn trai, bây giờ đã phân rõ được cái gì là thích chưa?"
Sở Dịch Lan im lặng hai giây, sau đó gật đầu.
Thẩm Liên nói tiếp: "Về sau người ngoài nói gì cũng không được tin dù chỉ một chữ, chỉ được tin em thôi."
Sở Dịch Lan cố gắng góp nhặt từ trong vài ba câu nói của Thẩm Liên biết được suy nghĩ của người này đã chuyển hướng.
"Nghe thấy không?"
"Nghe thấy." Sở Dịch Lan nói: "Về sau em nói gì, tôi cũng tin."
Thẩm Liên nghe thấy được câu trả lời mình mong muốn mới cong môi cười, y vươn một bàn tay từ trong ổ chăn ra bắt lấy tay Sở Dịch Lan. Mười ngón tay nắm chặt lấy nhau, sau đó nhắm mắt lại, yên tâm ngủ rồi.
Sở Dịch Lan hiếm khi sinh ra loại cảm xúc cùng loại với "thấp thỏm không yên", mãi đến khi tin nhắn của Tôn Bỉnh Hách tới, mọi chuyện đã điều tra xong.
Bao gồm cả mỗi một câu mà khi ấy Trịnh Ca nói trên bàn rượu.
Trước nay, Tôn Bỉnh Hách nói chuyện làm việc đều gọn gàng lưu loát, không cần phải thêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-dat-dien-vien-vo-danh-nha-ai-vua-len-san-khau-da-hon-vai-ac-cho-dien/2730951/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.