Sở Dịch Lan không sợ Sở Thường Thích biết mình đã phát hiện ra ông ta.
Minh Lâm chỉ là mở đầu, ông già đó xếp vào bao nhiêu người thì anh đều sẽ tìm hiểu tận gốc rễ rồi từng bước nhổ sạch sẽ.
Thẩm Liên đến khuya mới tỉnh lại, trên người đổ đầy mồ hôi, y chớp mắt, xoay đầu nhìn về phía đồng hồ trên tường, đã ba giờ rưỡi sáng.
Thế nhưng Sở Dịch Lan không có gọi y dậy về nhà.
Thẩm Liên không rối rắm quá nhiều, y đi vào nhà tắm tắm rửa một cái, quần áo đã dơ, vì thế theo thói quen lấy từ tủ quần áo của Sở Dịch Lan. Có vài món đã dùng, tuy đều khá to nhưng không sao, mặc rất thoải mái.
Đợi uống hết một ly nước ấm, Thẩm Liên mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Không chỉ có Sở Dịch Lan, Tôn Bỉnh Hách và Dương Bân đều có mặt.
Đèn đuốc trong văn phòng sáng trưng, Dương Bân tập trung nhìn chằm chằm màn hình máy tính, Tôn Bỉnh hách gõ bàn phím sắp bay lên, cùng lúc đó, âm báo "tít tít" từ các phần mềm trò chuyện vang lên không ngừng, có thể nghe ra được có không ít người cùng thức đêm với họ.
Đôi mắt Sở Dịch Lan sắc bén nhìn điện thoại, chưa kịp giấu đi, cho nên màu đen u tối trộn lẫn hung ác khó nén trong đó không nhìn sót chút nào.
Thẩm Liên hơi sững sờ.
Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy một loại "tràn đầy sức sống" khác từ trên người Sở Dịch Lan.
Không giống vẻ nặng nề cùng chết lặng lúc mới gặp, hay ấm áp cởi mở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-dat-dien-vien-vo-danh-nha-ai-vua-len-san-khau-da-hon-vai-ac-cho-dien/2731063/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.