Vẫn là câu nói kia: Sở Dịch Lan không sợ công khai. Nhưng với bối cảnh của Hanh Thái nếu bị lộ ra vào thời điểm không thích hợp sẽ biến thành một ngọn núi đè lên lưng Thẩm Liên. Nhưng sau khi quan sát, Sở gia phát hiện Thẩm Liên chẳng hề sợ hãi chút nào. Trái lại, y còn muốn giành được danh hiệu ảnh đế của tất cả các giải thưởng nữa.
Cho nên có thể để mọi người làm quen dần.
Trợ lý Tôn vẫn là dáng vẻ tinh anh tây trang giày da.
Có người nửa đùa nửa thật: "Hì hì, đúng là người của anh hai có khác. Không biết năm nay anh bao nhiêu tuổi, đã người yêu chưa?"
Tôn Bỉnh Hách nhìn về phía người vừa nói chuyện, trông rất trẻ tuổi, thế là hỏi: "Cô thi đại học được bao nhiêu điểm?"
"..."
Lúc xe bảo mẫu sắp đến nơi tổ chức họp mặt fan, Giang Dữu đánh thức Thẩm Liên đang chợp mắt.
Thẩm Liên xoa trán ngồi dậy, khàn giọng: "Ừ."
Y vừa mơ thấy Sở Dịch Lan. Trong mơ, người đàn ông đang tưới hoa trong phòng, ánh mặt trời phác họa bóng dáng anh vô cùng ấm áp, dịu dàng. Thẩm Liên không nhịn được gọi anh, Sở Dịch Lan quay đầu nhìn lại, gương mặt mờ nhòe trong ánh sáng ngược nhưng nụ cười trên môi lại rõ nét lạ thường.
Phải làm sao đây? Cảm xúc trong mơ còn chưa tan, lúc này Thẩm Liên chỉ muốn gặp anh ngay thôi.
Họp mặt fan cũng mất ít nhất một giờ. Từ khu tham quan quay về trung tâm thành phố mất thêm bốn mươi phút nữa, rồi đến Hanh Thái thêm nửa tiếng. Nếu kẹt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-dat-dien-vien-vo-danh-nha-ai-vua-len-san-khau-da-hon-vai-ac-cho-dien/2731116/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.