Khóe miệng của cô cong lên.
Cô sà vào lòng hắn.
Cô ôm chặt lấy bờ lưng rộng lớn của hắn.
Hắn khẽ xoa đầu cô: "Đừng bao giờ khóc, em không xót nhưng anh xót.
Anh không cho phép bản thân mình khiến em khóc dù chỉ là một lần.
Kẻ nào làm em khóc anh sẽ giết kẻ đó".
"Vậy sao anh không giết chính mình?.
Người làm em khóc nhiều nhất chẳng phải là anh sao?".
"Cái này...".
"Phong!".
Cô ngước lên nhìn hắn: "Chúng ta, đi hưởng tuần trăng mật được không?.
Em chỉ muốn ở bên anh mà không bị bất kỳ ai quấy rầy!".
Bàn tay hắn khẽ đặt lên má cô: "Mộc Na, nếu em thích thì chúng ta sẽ đi.
Đi ngay bây giờ cũng được!".
Cô mỉm cười rồi lại ôm chặt hắn hơn: "Anh cứ chiều em thế này, sao em có thể ngừng yêu anh?"
"Vậy thì anh sẽ chiều em đến khi anh chết!".
Hắn xoa đầu cô.
Đi vào dinh thự, cô nằm trên sofa đầu đặt trên đùi hắn.
Luôn ngước nhìn hắn,còn hắn nhấc điện thoại gọi cho Hàn Nhất.
Chưa đến ba hồi chuông bên kia đã trả lời:
- Chuyện gì mà nhớ đến anh vậy?.
"Hàn Nhất, em trả chi nhánh lại cho anh đấy.
Chuyển cho em một khoản tiền có thể sống ba đời đi!".
- Ba đời?.
Chú đùa anh à?.
Giọng của Hàn Nhất hơi gấp xen lẫn chút ngạc nhiên.
"Em muốn cùng phu nhân của em đi hưởng tuần trăng mật, lẽ nào anh không chúc phúc cho em sao?".
Hắn xoa đầu cô rồi mỉm cười.
- Gì cơ?.
Chú nói lại lần nữa!.
"Anh có em dâu rồi!".
- Gì?.
Chú không đùa anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-em-bang-cavat/1954937/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.