Chương 25: Người không chung đường
11 giờ đêm, vạn vật tĩnh lặng, tắc-xi dừng trước cổng lớn biệt thự nhà họ Mạnh, Mạnh Vãn Tế đẩy khẽ Mạnh Sơ Dương đang dựa vào vai mình ngủ mất: "Sơ Dương, tới rồi."
Mạnh Sơ Dương lắc lắc đầu, dụi mắt, "ồ" một tiếng chuẩn bị xuống xe. Vừa đặt tay lên tay nắm cửa trong xe, cảm giác tiếp xúc với kim loại lạnh lẽo khiến cô ấy đột ngột tỉnh táo, phản ứng ra điều gì đó, quay đầu nhìn sang Mạnh Vãn Tế.
Mạnh Vãn Tế nghiêng người nhìn Mạnh Sơ Dương: "Sao thế?"
Mạnh Sơ Dương bĩu môi: "Chị, chị không vào trong à?"
Mạnh Vãn Tế khẽ cười: "Chị về kí túc xá có chút việc."
Mẹ không đợi được Sơ Dương về nhà sẽ không yên tâm đi ngủ, cô lo lắng Trì Diệp cũng chưa đi ngủ, nếu nhìn thấy bản thân và Sơ Dương thân thiết quay về cùng nhau, trong lòng sẽ khó chịu.
Mạnh Sơ Dương nào chịu tin, ngang ngạnh nhìn Mạnh Vãn Tế, nước mắt chầm chậm dâng lên trong mắt.
Mạnh Vãn Tế bất ngờ. Cô đưa tay ra sờ lên đầu cô ấy: "Sao thế? Sao lại khóc rồi?"
Sơ Dương không phải là người thích khóc.
Mạnh Sơ Dương dính gáy lên tay Mạnh Vãn Tế, giọt nước mắt to bằng hạt đỗ lăn xuống, cảm thấy rất chật vật, lại quay mặt loạn xạ lau đi. Cô ấy không nhìn Mạnh Vãn Tế, tay nắm lấy tay nắm cửa trong xe, sụt sịt mấy giây, nài nỉ: "Chị, đừng như thế được không?"
"Chị đừng nhún nhường được không?"
"Thứ nên thuộc về chị, đừng nhường đi dù chỉ một tơ một hào, được không?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-khong-tac-hop/1174558/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.