Không khí ngưng trọng, căng thẳng giống hệt như cuộc họp bàn của các đại ca giới hắc đạo. Một bên bàn là đại hiệp Hoài Việt đang cố gắng trừng mắt thật lớn, thiếu điều các tia vằn máu muốn bục vỡ ra hết. Một bên là y nữ Hoài Niệm híp mắt nhìn huynh trưởng như hổ báo nhìn thấy kẻ thù. Một hung bạo, một sắc lạnh, không ai chịu nhường ai.
- Không ra thể thống gì? - Hoài Việt nổi nóng đập bàn. - Muội có chịu buông tay ra không? Hoài Niệm không cần trả lời, nàng chỉ việc dựa đầu vào vai Thừa Chí, hai tay càng ôm y gắt gao hơn. Vừa được thoả mãn tâm tình, vừa chọc tức được đại ca, một công đôi chuyện, dại gì không làm.
- Thành Hoài Niệm, muội giỏi lắm. Ca sẽ về méc mẹ.Đối phương càng hung hăn, Hoài Niệm càng bạo dạng. Bàn tay nàng bắt đầu lần mò lên ngực áo Thừa Chí, âm mưu lén lút đi vào bên trong. Thừa Chí lấy tay ngăn nàng loạn động, đồng thời đẩy Hoài Niệm ngồi đàng hoàng trở lại. Nàng vì chọc tức đại huynh mà có thể làm ra loại hành động trẻ con thế này. Nhưng Thừa Chí không phải trẻ con, định lực của y không đủ lớn để chịu nổi mấy đòn quấy rối của Hoài Niệm. Thừa Chí hắn giọng, dùng vẻ nghiêm túc, đạo mạo của Nghiêm sư gia mà nói chuyện.
- Thành công tử, chẳng phải chúng ta có chuyện quan trọng hơn để nói sao?
- Có chuyện gì quan trọng hơn cái con bé này? - Hoài Việt trả lời nhưng mắt vẫn không rời đi, tiếp tục thi đua lườm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-oi-nguyet-lao-thuc-lu-lan/69130/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.