Editor: Saki Lần đầu tiên sử dụng phòng nghỉ trong xưởng vẽ, không ngờ lại trong tình huống như thế này.Trần Chanh ngồi dậy, chăn trượt xuống để lộ vai đầy dấu hôn mờ ám, ra hiệu: Trời sáng rồi, anh muốn đi đâu thì đi, tôi phải bắt đầu làm việc rồi. Trần Chanh không thể nhìn thẳng vào chiếc ghế bập bênh trước cửa sổ nữa.Mỗi lần đung đưa lại trở thành trợ lực cho anh, tự do đẩy vào sâu nhất. Mỗi lần đung đưa lại trở thành trợ lực cho anh, tự do đẩy vào sâu nhất.Shhh… Tấm đệm đã bẩn đến mức không thể nhìn nổi, Trần Chanh vứt bỏ vỏ bọc đi, không thấy là không bận tâm.Cô gái nhỏ này là có ý gì, vẫn còn giận sao? Tần suất của Tống Tế Lễ khiến Trần Chanh không chịu nổi, mấy ngày liền chạm giường là ngủ, một giấc đến tận trưa, hoàn toàn khác với thói quen sinh hoạt trước đây của cô.Mỗi lần cô có yêu cầu, sẽ dùng ngôn ngữ tay, anh toàn lấy cớ trong phòng quá tối nhìn không thấy hoặc trực tiếp phá vỡ động tác của cô, hoàn toàn không thể phản kháng. Ở nhà họ Thẩm, thời gian biểu của cô giống với Trần Ngạo Sương, tuổi càng lớn, tối ngủ sớm, ngủ ít, sáng dậy sớm, hình thành thói quen sinh hoạt rất tốt.Trần Chanh không nhịn được, lại túm gối ném qua. Sáng sớm, Trần Chanh tỉnh dậy, cô nghiêng đầu, ánh mắt chạm phải Tống Tế Lễ đang dựa đầu giường đọc sách.Trong lòng Trần Chanh còn uất ức, cô quay đầu đi, phớt lờ lời chào của anh. “Chào buổi sáng.” Tống Tế Lễ mỉm cười nhã nhặn, hoàn toàn không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-quang-sau-con-mua-so-ly/1014810/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.