Editor: Saki Trần Chanh giống như một chú mèo nhỏ đi lạc trong ngày mưa, khi gặp được người sẵn lòng che chở cho cô, trái tim cô như bị thiêu đốt.” Cô nâng tay lên rồi lại hạ xuống, không dám chấp nhận cái ôm này.Sợ bị hiểu lầm, Trần Chanh vội vàng giải thích: Tôi muốn mượn một cái khăn. Cô sợ rằng mọi thứ chỉ là nhất thời, và sự quan tâm nhận được cũng chỉ là thoáng qua.ên cuồng và sợ hãi của cô. Nhưng anh dùng cái ôm mạnh mẽ hơn để xóa tan những nghi ngờ của cô.Trần Chanh do dự một lúc lâu, nhẹ nhàng nâng tay, nắm lấy cổ tay áo của anh. Họ sát bên nhau, có thể cảm nhận được hơi lạnh ẩm ướt và nhịp tim dồn dập của anh.Cảm xúc đến quá đột ngột, cô bật ra một tiếng nấc nhẹ. Trần Chanh do dự một lúc lâu, nhẹ nhàng nâng tay, nắm lấy cổ tay áo của anh.Nước mắt của cô thấm qua áo, nóng rát trên da anh. Tống Tế Lễ luôn cúi đầu quan sát cô, không bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào khi cô buông bỏ sự phòng thủ.Dù không có tiếng khóc, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự đi. “Lần sau không được như vậy nữa.” Anh cúi đầu, hơi thở ấm áp phả lên đỉnh đầu cô. Cằm anh nhẹ nhàng chạm vào cô, như một luồng điện chạy qua, khiến cô run rẩy.“Đừng khóc nữa. Đây là cảm giác lo lắng mà Trần Chanh chưa từng trải qua, nước mắt lại không kìm được rơi xuống. Không muốn bị người khác phát hiện sự yếu đuối, cô vùi mặt vào vai anh và lặng lẽ khóc.Anh quay lại khu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-quang-sau-con-mua-so-ly/1014843/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.