🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trần Hạ tin rằng câu “sẵn lòng” của anh chứa đầy sự chân thành.

Nhưng cô có thể nói gì với anh đây?

Những băn khoăn của cô không đến từ một sự kiện hay một con người cụ thể, mà từ trạng thái an nhàn pha lẫn hoang mang suốt thời gian qua.

An nhàn làm người ta sợ thay đổi. Hoang mang lại khiến người ta khao khát thay đổi.

Mâu thuẫn này, ngoài bản thân cô, chẳng ai có thể giúp cô giải quyết.

Vì thế, cô chỉ mỉm cười biết ơn: “Nghe anh nói vậy, tâm trạng tôi đã tốt hơn rồi.”

“Thật sao? Vậy cô cũng dễ dỗ dành ghê.”

“Dỗ?”

Cô không thấy anh đang chỉ nói xã giao.

“Sau dỗ là lừa đấy. Tôi chỉ cần khua môi múa mép vài câu nghe xuôi tai, cô liền vui vẻ hơn. Người dễ thỏa mãn thì dễ bị lừa nhất.”

Trần Hạ phản bác: “Sai rồi. Người dễ thỏa mãn thì ít ham muốn, không tham lam.”

“Vậy nên cô có thể tránh được bọn lừa đảo, nhưng lại dễ bị người quen lợi dụng.” Anh mỉm cười, “Bởi vì họ biết điểm yếu của cô, dù đã lấy đi rất nhiều từ cô, nhưng chỉ cần nói vài câu xin lỗi, tỏ vẻ chân thành một chút, cô lại mềm lòng, rồi tiếp tục hy sinh vì họ.”

Sắc mặt Trần Hạ thoáng thay đổi: “Tôi không nghĩ mình là kiểu người thích làm hài lòng người khác.”

“Tôi cũng không nghĩ vậy. Tôi chỉ mong cô có thể sống thoải mái hơn, vui vẻ hơn, đừng lúc nào cũng ưu tiên cảm xúc của người khác, hãy nghĩ cho bản thân trước.”

“Giống anh?”

“Đúng, giống tôi.” Từ Kiêu cười, “Cô từng ngưỡng mộ tôi mà, phải không?”

“Đó là trước đây, bây giờ thì không.”

“Tại sao?”

“Vì tôi có một suy đoán.”

“?”

Cô rút khăn giấy lau miệng, thầm nghĩ, anh sắp phải chịu trách nhiệm cho lời mình nói rồi: “Anh nói sẽ ngồi nghe tôi nói chuyện mà? Đợi tôi rửa chén đã.”

Anh hơi sững người, rồi lập tức đứng dậy: “Khoan khoan, đã ăn cơm của cô rồi, tôi làm.”

“Anh biết rửa sao?”

“Cô đùa chắc? Tôi lớn lên là cao thủ việc nhà đấy nhé.”

“Tại sao? Chủ tịch Từ bắt anh học những thứ này sao?”

“Muốn biết không?” Anh quay đầu, ra hiệu về chiếc ghế gần cửa sổ, trông có vẻ rất ấm áp, “Để tôi ngồi một chút, tôi sẽ nói cho cô nghe.”

“Được thôi, chỉ cần anh đặt chén đũa xuống, tôi sẽ để anh ngồi.”

“…”

“Anh là khách, tôi không thể để anh động tay động chân được.” Cô kiên quyết cầm lấy chén trên tay anh.

Từ Kiêu đành chịu thua.

Nhìn bóng lưng cô, anh bỗng cảm thấy ở trước mặt cô, anh luôn có thể làm một kẻ vô lo, chẳng cần động tay động chân.

Không phải tôi đang lợi dụng cô, anh tự nhủ, vừa cảm thấy áy náy, lại vừa có chút sung sướng lười biếng.

Nhưng— lợi dụng người khác thì cũng không tránh khỏi bị lợi dụng ngược lại.

Huống hồ, niềm vui mà cô mang đến cho anh, cũng dễ khiến người ta nghiện.

Trần Hạ thu dọn gọn gàng, quay người lại, thấy Từ Kiêu đang ngồi trên ghế chơi điện thoại.

Cô lấy ít ô mai và vài quả quýt đặt lên dĩa, đi đến.

Từ Kiêu nhìn cô bằng ánh mắt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc: “Trông cô cứ như cô tôi vậy, mỗi lần tôi đến nhà, bà ấy đều sợ tôi ăn không no, lúc nào cũng nhét cho tôi đủ thứ.”

Cô lờ đi lời trêu chọc của anh, đặt dĩa lên bàn trà, rồi kéo ghế và tấm đệm lại gần: “Vậy sao anh không sang nhà cô anh chúc Tết?”

“Bà ấy sang nước ngoài chăm cháu rồi. Trưa nay tôi còn than thở với bà ấy đây, không ngờ lại được cô tiếp đãi chu đáo thế này.”

“…”

Từ Kiêu phát hiện ra, anh rất thích nhìn vẻ mặt khó ở của cô.

Anh cười, cũng kéo đệm ngồi xuống bên cạnh: “Này, không phải đang nói cô già đâu, mà là cô cho tôi cảm giác ấm áp ấy.”

“… Đủ rồi,” Trần Hạ lườm anh, “Làm ơn quay lại chủ đề chính.”

“Được thôi.” Anh ném một viên ô mai vào miệng, làm việc nhà cũng không phải chuyện to tát, “Ba tôi bận công việc, mẹ tôi thì chẳng bao giờ động tay làm gì. Bà ấy sợ buồn nên hay đến nhà ngoại tôi. Tôi lúc nào cũng quấn lấy bà ngoại và mấy dì giúp việc, nhìn lâu thành quen, rồi học theo thôi.”

“Vậy anh có làm việc nhà không?”

“Trước đây có.” Ông bà ngoại chiều mẹ anh hết mức, nhưng lại luôn dạy anh rằng muốn tự lập thì phải bắt đầu từ tự lo cho bản thân. Còn ba anh thì chỉ mong anh làm hết việc nhà, để vợ ông khỏi phải động tay động chân.

“Nhưng lên cấp ba thì tôi sung sướng hơn. Một là ở nội trú, không thường về nhà, hai là sau này chuyển vào biệt thự, mẹ tôi xin bà ngoại cho dì Thôi sang giúp, thế là tôi chẳng cần làm gì nữa.”

Trần Hạ thầm nghĩ, có lẽ đây chính là lý do cô ngưỡng mộ và tôn trọng Từ Thịnh An— không hề có thái độ trịch thượng của người giàu có. Vậy nên, dù Từ Kiêu lớn lên trong môi trường ấy, anh cũng không có vẻ công tử bột.

“Thì ra làm ‘phú nhị đại’ không hề dễ dàng.”

“Phú nhị đại?” Từ Kiêu không dám nhận danh xưng đó, “Ba tôi sợ nhất là tôi hỏi ông ấy xin tiền. Cho thì sợ tôi tiêu hoang, không cho thì sợ mẹ tôi mắng. Từ trước đến nay, tiền của ông ấy là tiền của ông ấy, tôi nghèo vẫn hoàn nghèo.”

Anh quay sang nhìn cô: “Ba tôi quản tôi thế nào, chắc cô cũng rõ.”

Trần Hạ từng trải nghiệm rồi: “Nhưng điều đó cũng có thể hiểu là ngài ấy rất coi trọng việc giáo dục anh. Thực tế chứng minh, hiệu quả cũng không tệ.”

“Ồ, ông ấy không có ở đây mà cô vẫn nịnh nọt hả?” Anh nhướn mày, “Cô không thấy sự kiểm soát và giáo dục kiểu đả kích của ông ấy đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe tâm lý của tôi sao?”

“Không hề, tôi ngược lại còn thấy anh rất lạc quan, cởi mở, và…”

“Và gì?”

“Thông minh giả ngốc.”

Từ Kiêu bật cười: “Sao cô có thể vừa khen tôi lại vừa chửi tôi cùng lúc vậy hả? Trông tôi ngốc lắm sao?”

“Thỉnh thoảng đúng là ngốc thật, nhưng phần lớn thời gian là giả vờ.”

“Ồ?” Anh học theo cô, “Dựa vào đâu mà cô nói vậy?”

“Anh thường nhường quyền lựa chọn cho người khác, nhưng thực chất chỉ là không muốn chịu trách nhiệm. Ngược lại, anh rất giỏi nắm bắt và dẫn dắt cảm xúc của người khác. Nếu không để ý, rất dễ bị anh dắt mũi.”

“Ngoài ra?”

“Ngoài ra, dù nhìn bề ngoài anh có vẻ vô tư, nhưng thực chất, vào những thời điểm quan trọng, anh rất tỉnh táo và có chủ kiến. Anh hay cười cợt, luôn tỏ ra hướng ngoại, nhưng cũng có lúc ngồi im suy ngẫm, không muốn ai làm phiền. Và chính những khoảnh khắc đó, anh sẽ nghĩ thông suốt vấn đề, tự nhủ bản thân bước tiếp theo nên làm gì. Còn nữa, anh đối xử với ai cũng có vẻ như thân thiết, nhưng thực ra trong lòng anh rất rõ ràng. Với bạn thân, anh tin tưởng tuyệt đối; còn với những người bạn bình thường, anh khéo léo lấy lòng họ bằng những chiêu trò tâm lý.”

Từ Kiêu im lặng một chút, rồi cười: “Xem ra tôi bị cô nhìn thấu rồi.”

“Anh nói vậy nghĩa là vẫn chưa thấu hết.”

“Vậy còn cô? Cô bảo tôi là ‘thông minh giả ngốc’, vậy cô là ‘ngốc giả thông minh’, hay là ‘thông minh thật’?”

“Anh là bị thiểu năng.”

Anh sững lại, rồi bật cười ha hả: “Phải phải, tôi thiểu năng.”

Anh cầm một quả quýt bắt đầu lột vỏ, Trần Hạ cũng làm theo.

Hương quýt tỏa ra trong không khí.

Một lát sau, Từ Kiêu mở lời: “Bây giờ đến lượt cô rồi, nói về suy đoán của cô về tôi đi.”

Trần Hạ không ngờ anh vẫn nhớ: “Vậy— phải hứa trước, tôi đoán rồi anh không được giận.”

“Đảm bảo không giận.”

Cô nói: “Tôi đang đoán về động cơ thành lập Chi Tử Hoa của anh.”

Từ Kiêu khựng lại giữa chừng khi đang lột vỏ quýt: “Chuyện này có gì đáng đoán?”

“Dĩ nhiên phải đoán rồi.”

Cô luôn thắc mắc, nhà anh đã có sự nghiệp lớn, tại sao lại mở một công ty game chẳng hề liên quan đến Thịnh An, cũng chẳng hề nhờ cậy vào thế lực sẵn có?

Nếu chỉ đơn thuần vì sở thích, anh hoàn toàn có thể chọn cách nhẹ nhàng hơn— trực tiếp đầu tư hoặc mua lại một công ty có sẵn.

Có thể anh không có tiền, nhưng nếu thực sự muốn, chỉ cần viết một bản kế hoạch kinh doanh hoặc bàn bạc riêng với Chủ tịch Từ, thì một thương vụ có lợi như vậy, ông ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Vậy mà anh lại thà lập ra quy tắc ba bên, tự lấy lương của mình bù vào, chứ không chịu mở lời nhờ vả ai khác. Điều này mới thực sự thú vị.

“Vậy nên tôi nghĩ, thứ nhất, anh muốn đảm bảo công ty phải đi lên từ con số không, phải tự mình nắm rõ và kiểm soát được mọi thứ. Thứ hai, anh muốn giữ cho nó hoàn toàn độc lập. Thứ ba, anh không muốn người khác hay gia đình nghĩ rằng anh dựa vào họ, mà muốn chứng minh ý tưởng của mình khả thi bằng cách tự bỏ công sức và trả giá để đổi lấy sự ủng hộ.”

“Tôi có quyết tâm đến thế sao?”

“Một mình anh có thể chưa đủ, nhưng cộng thêm Tổng giám đốc Ngô và Tổng giám đốc Tần, thì đủ rồi.”

Cô nhớ đến những lời Ngô Trí Hoa từng nói, tình bạn giữa những người bạn đồng môn gắn bó sâu sắc.

Cô cũng nhớ đến câu chuyện mà Tôn Như Phi từng kể về gia cảnh của Tần Tử Minh— một người trẻ tuổi xuất thân từ gia đình sa sút, cũng cần một sự nghiệp thành công làm nền tảng vững chắc cho tình cảm của mình.

“Vì họ, anh cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ Chi Tử Hoa.”

“Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ nó.”

“Nhưng ngay từ đầu, anh cũng chưa từng thực sự coi nó là của riêng mình.”

Cô nhớ lại buổi tiệc tất niên, nhớ bài phát biểu của anh, và cả hình ảnh anh ngồi lặng lẽ trên sofa sau khi nhân viên ra về.

“Trong những dịp như vậy, Tổng giám đốc Ngô ít nói nên chắc chắn sẽ không lên phát biểu, còn Tổng giám đốc Tần là người điều hành thực tế, cần giữ gìn sự nghiêm nghị. Vì thế, vai trò của anh là khuấy động bầu không khí, là chất keo kết nối mọi người. So với kỹ thuật và quản lý, công việc chính của anh là mở rộng khách hàng. Nhưng chỉ cần công ty vượt qua giai đoạn khó khăn, vị trí đó không còn là không thể thay thế. Anh không có gì để dựa vào, nên cũng không sợ mất đi thứ gì.”

Từ Kiêu lắng nghe cô phân tích một cách nghiêm túc: “Cô nghĩ công ty này là lập ra cho bọn họ?”

“Không phải sao? Một chi tiết rất rõ ràng— tên công ty Chi Tử Hoa có chữ của Tổng giám đốc Ngô và Tổng giám đốc Tần, nhưng không hề có chữ nào của anh.”

Nụ cười của Từ Kiêu chợt nhạt đi: “Đừng chơi trò suy luận với tôi.”

“Tôi đang suy luận, nhưng đây không phải là trò chơi.”

Cô có cảm giác sâu sắc, nhớ lại một câu mà anh từng nói: “Một người sinh ra đã có tất cả, nhưng lại không biết mình muốn gì, thích gì— có phải là một trò cười lớn không?”

Khi đó, cô chỉ mải tranh luận với anh, nghĩ rằng anh đang tự ti sau tai nạn, nhưng thực ra, ngay từ trước đó, anh đã mông lung.

Anh cũng đang thử nghiệm.

“Từ Kiêu.”

“Anh muốn thử xem nếu không có gia đình hỗ trợ, anh có thể đi bao xa; cũng muốn thử xem làm thế nào để giúp đỡ những người bạn mà anh quan tâm. Có thể cả hai thứ anh đều không thích, cũng có thể anh đều thích. Nhưng chính vì anh từng có mọi thứ, nên chỉ cần dốc hết sức, anh cũng chẳng sợ mất đi tất cả, đúng không?”

Giọng cô trầm lặng, nhưng lại như thể chạm vào một nơi rất sâu trong lòng anh.

Trái tim Từ Kiêu như có một lớp vỏ cứng rắn bị nới lỏng đôi chút.

Anh lặng lẽ tách múi quýt, vị ngọt thanh lan tỏa qua cổ họng, thấm dần vào nơi sâu thẳm mà đã lâu không ai chạm đến trong lòng anh.

Trong đầu cô chứa những thứ gì vậy?

Sao lại thông minh đến vậy, hiểu anh đến vậy, lại đáng nể đến vậy?

Anh không cảm thấy bị xâm phạm, nhưng bị cô nhẹ nhàng lật mở những điều thầm kín nhất, khiến anh không kìm được mà bật cười khẽ: “Cô đúng là một người phụ nữ đáng sợ.”

“Cảm ơn.”

“Cảm ơn?”

“Cảm ơn vì anh đã thành thật, cũng cảm ơn vì đã cùng tôi trải qua một buổi tối tuyệt vời.”

Trần Hạ cười, nhìn về những ánh đèn thành phố phía sau lớp rèm voan.

Rồi cô quay sang, giơ nửa quả quýt trong tay, chạm nhẹ vào quýt của anh: “Cụng.”

Cụng.

Từ Kiêu hơi sững lại.

Rõ ràng không uống rượu, nhưng anh lại cảm thấy nơi đầu ngón tay mình như có một ngọn lửa nhỏ đang nhen nhóm.

Anh nghĩ, cô nhất định đã bỏ một loại bùa phép thú vị nào đó lên anh. Bằng không, tại sao đêm nay không chỉ đẹp đẽ, mà còn thật diệu kỳ?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.