Trần Hạ bật cười khẽ, tất nhiên cô không tin lời dối trá của anh. Nửa đêm nửa hôm, chắc là miệng và não của anh rảnh quá rồi: “Không phải anh đang mất ngủ sao? Đã thức thì làm sao mà mơ? Mơ thấy tôi cái gì mà khiến anh sợ đến mức không ngủ nổi?”
“Tôi…”
“Tôi thấy là do anh không còn ai để làm phiền nữa đúng không?”
Cô nói nhanh quá khiến Từ Kiêu không kịp đối phó. Anh thả lỏng nắm tay: “Sao lại là làm phiền cô? Tôi gọi nhầm không được hả?”
“Được, vậy tôi cúp máy đây.”
“Này—”
Từ Kiêu vội kêu lên, nhưng cô lại không thực sự cúp máy.
“Được rồi, không đùa nữa. Nếu anh gặp rắc rối gì thì cứ nói đi, dù tôi chưa chắc giúp được, nhưng biết đâu lại giống lần trước, cứ nói chuyện một lúc là anh lại buồn ngủ.”
Lúc này Từ Kiêu mới nhớ lại, vài tháng trước, cũng là một đêm khuya như thế này, anh từng vô duyên vô cớ tìm cô để nói rất nhiều chuyện mà lẽ ra không thuộc trách nhiệm của cô.
Nếu lần đó là vì thói quen dựa dẫm, vậy còn hôm nay thì sao? Chỉ vì hai tấm ảnh đó ư? Vì cô đã có một buổi tối vui vẻ, còn anh lại trằn trọc mãi không ngủ được?
Anh bỗng thấy hối hận khi gọi cuộc điện thoại này, vì nó khiến sự bực bội trong lòng anh trông thật ngu ngốc.
“Tôi không gặp rắc rối gì cả, cũng chẳng cần cô thương hại.”
“Sao lại là thương hại?”
“Vậy thì cảm ơn cô đã quan tâm.”
“…”
Trần Hạ im lặng một lúc, rồi hỏi: “Rốt cuộc anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-sinh-da-tinh-nhat-linh-cuu-luc/2716349/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.