Chiều thứ Năm, Trần Hạ cùng Tiểu Trịnh lên lầu tham dự buổi đào tạo quản lý. Người chủ trì cuộc họp là trợ lý Tiểu Phan, người thay thế Tôn Như Phi. Kết thúc buổi họp, cậu ấy khẽ nhắc cô: “Chủ tịch mời cô lên gặp.”
Trần Hạ đi theo cậu ấy vào văn phòng. Từ Thịnh An vui vẻ nói: “Lâu rồi con không đến chỗ bác nhỉ.”
“… Dạ đúng ạ.”
“Thời gian này, Từ Kiêu đang bận gì vậy?”
“Sáng nay, tổng giám đốc Từ có một cuộc họp ngắn với tổng giám đốc tài chính Trần và tổng giám đốc Trương Chính. Buổi chiều ngài ấy làm việc trong văn phòng, buổi tối có hẹn ăn tối với khách từ ngân hàng.”
“Ngân hàng nào? Vạn Phong à? Lần trước không phải đã có vấn đề rồi sao?”
“…”
Từ Thịnh An cười: “Sao, ngay cả chuyện công việc cũng không thể nói với bác à?”
Trần Hạ giải thích: “Không phải không thể nói, chỉ là do lần trước sự cố phát hành hóa đơn thất bại, tổng giám đốc Từ rất bất mãn với ngân hàng Vạn Phong. Tuy đã đồng ý tham dự bữa tiệc, nhưng kết quả đàm phán vẫn chưa được quyết định ạ.”
“Vậy nên con thấy không cần thiết phải báo lại với bác?”
Trần Hạ hơi áy náy: “Chủ tịch…”
“Đừng suy nghĩ nhiều.” Từ Thịnh An nói, “Giống như lần trước bác nói với con, mọi chuyện bắt đầu lại từ đầu. Nếu bác tiếp tục hỏi thăm tin tức từ con, Từ Kiêu sẽ nghĩ bác không tin tưởng nó, mà con cũng sẽ không đồng ý, đúng không?”
“Vậy hôm nay ngài tìm con là vì…”
“Chuyện riêng.” Ông nhấp một ngụm trà, “Hai hôm trước, Từ Kiêu có nhắc đến chuyện mua nhà. Bác đang nghĩ, có phải hai đứa định tính chuyện lâu dài rồi không?”
Trần Hạ hơi sững sờ, lại nghe ông hỏi: “Con cũng nghĩ giống nó sao?”
Trần Hạ không muốn tỏ ra lúng túng trước mặt Từ Thịnh An, nhưng khi đối diện với ánh mắt dò xét của ông, cô không biết nên trả lời thế nào. May thay, ông sớm nhận ra điều gì đó, chỉ cười hiền hòa: “Bác gái rất muốn gặp con, nếu có thời gian thì đến nhà chơi nhé.”
Trần Hạ không đoán được hàm ý trong câu nói cuối cùng của ông, tâm trạng phức tạp quay lại văn phòng, đúng lúc gặp Tôn Như Phi và Tần Tử Minh đến gửi thiệp mời.
Hai vợ chồng đến tận nơi vì phút chót mới nhớ ra còn hai thiệp quan trọng chưa gửi. Đứa bé trên tay nhanh chóng được chuyển sang tay Từ Kiêu.
Từ Kiêu cầm lấy một món đồ trên bàn để trêu cháu trai, thấy Trần Hạ bước vào liền đưa thiệp hồng đến trước mặt cô: “Thiệp cưới màu hồng, quả nhiên hợp với trái tim thiếu niên của lão Tần.”
Trần Hạ nhận lấy, không hiểu sao Tôn Như Phi lại phải cất công đưa thiệp tận tay cho Từ Kiêu. Đúng lúc này, điện thoại anh reo lên.
Từ Kiêu bắt máy: “Chào giám đốc Triệu.”
Trần Hạ biết đối phương là ai, thấy anh đang bận mà còn một tay bế cháu không tiện, liền nhẹ nhàng đón lấy đứa bé. Tần Dật Phi không tiếp xúc với cô nhiều, vốn có chút lạ lẫm, nhưng lần này lại rất ngoan ngoãn, mềm mại rúc vào người cô.
“Cậu.”
Cậu nhóc cất giọng non nớt, hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ Trần Hạ. Chỉ trong khoảnh khắc, một cảm giác dịu dàng khó tả dâng lên trong lòng cô.
Tôn Như Phi và Tần Tử Minh ngồi bên sofa uống trà, Trần Hạ bế bé lại gần, chị đón lấy con, nhẹ giọng hỏi: “Không ảnh hưởng đến công việc của hai người chứ?”
“Không sao đâu. Để em rót cho chị ly cà phê nhé?”
“Không cần, bọn chị ngồi một lát rồi đi ngay.” Chị cười, Trần Hạ nhìn ra ngoài thấy Tiểu Trịnh đang chần chừ ngoài cửa, liền ra ngoài trước.
Thứ Bảy tuần này là đám cưới, Tần Tử Minh mời Từ Kiêu làm phù rể, còn Tôn Như Phi chỉ mời Trần Hạ làm khách mời danh dự. Sợ cô suy nghĩ nhiều, Từ Kiêu trấn an: “Em biết đấy, cô dâu nào cũng sợ phù dâu xinh hơn mình mà. Hơn nữa, bận bịu lo liệu bao thứ, vất vả lắm. Đến lúc anh đứng ngoài đón dâu, em nỡ để anh bị chặn bên ngoài sao?”
Trần Hạ vốn không bận tâm đến chuyện này, nhưng thấy anh cứ lo lắng giải thích, lại cảm thấy kỳ lạ: “Anh nghĩ em sẽ giận vì Như Phi không mời em làm phù dâu sao?”
“… Không có.”
“Vậy sao anh giải thích làm gì?”
“Anh tự suy diễn thôi, nghĩ nhiều quá ấy mà.”
Cô đoán có thể là do mẹ anh có ý kiến, cả anh và Như Phi đều biết, sợ cô buồn nên mới tìm cách dỗ dành.
“Anh lo em quá nhạy cảm, lại không chịu nói ra đúng không?”
“Không phải.”
“Đừng phủ nhận. Nếu anh cứ phải cố gắng chiều theo cảm xúc của em mọi lúc, đến một ngày anh sẽ thấy mệt mỏi đấy.”
“Mệt cái mốc xì.” Từ Kiêu vươn tay nhéo nhẹ má cô, “Nói rồi đấy nhé, không được suy nghĩ lung tung, không được giấu giếm, không được ấm ức chính mình.”
“Ồ.”
“Ồ cái gì mà ồ.”
“Nhận lệnh.” Cô bật cười, đột nhiên nhảy lên ôm lấy anh. Cô nghĩ, nếu cô có thể mang sự tự tin trong công việc vào chuyện tình cảm, thì có lẽ cô sẽ càng đáng yêu hơn nhiều.
—
Vì tiệc đính hôn đã khá rườm rà và truyền thống, nên Tần Tử Minh đã đơn giản hóa quy trình của lễ cưới. Cả hai gia đình đều là người địa phương, sau khi đón dâu xong liền tổ chức tiệc buffet trưa gộp chung.
Hôm ấy gió nhẹ, nắng đẹp, bãi cỏ ven sông rực rỡ hoa lá, khung cảnh được trang trí trang nhã và đầy chất mộng mơ.
Tần Tử Minh diện bộ vest trắng, phong độ ngời ngời. Còn Tôn Như Phi mặc váy cưới trắng muốt, xinh đẹp thuần khiết như tiên nữ giáng trần.
Trong tiếng nhạc du dương, Trần Hạ cùng các khách mời ngồi bên dưới, lặng lẽ nhìn cặp đôi trên sân khấu trao nhẫn, thề nguyện, bỗng nhớ lại những lần hợp tan của họ trong những năm qua, lòng không khỏi xúc động.
“Hôn nhân thực sự rất đáng mong đợi.”
Bên cạnh vang lên giọng nói của một người đàn ông. Trần Hạ quay sang: “Tổng giám đốc Ngô.”
Ngô Trí Hoa cũng là phù rể, mặc vest đen đồng bộ, thắt nơ chỉnh tề, hiếm khi trông nghiêm túc và trịnh trọng như vậy.
Anh ấy đẩy gọng kính: “Lâu quá không gặp.”
“Đúng vậy, đã lâu không gặp.” Trần Hạ nói, “Tôi tưởng các anh phải đứng bên cạnh cô dâu chú rể chứ?”
“Có Từ Kiêu rồi, tôi được nghỉ xả hơi.”
“Người trong công ty đều đến cả rồi sao?”
“Đa phần đều có mặt.” Kể từ khi Từ Kiêu rời đi, quy mô công ty Chi Tử Hoa nhanh chóng mở rộng, giờ đây cả anh ấy và Tần Tử Minh đều có thể được xem là những ‘tổng giám đốc’ ra dáng, “Nếu Từ Kiêu và em kết hôn, chắc chắn các nhân viên kỳ cựu cũng sẽ đến, tôi còn có cơ hội làm phù rể thêm một lần nữa.”
Trần Hạ mỉm cười, nhưng không đáp lời. Ngô Trí Hoa có vẻ hơi khó hiểu trước phản ứng của cô, nhưng cũng không hỏi thêm.
Buổi lễ kết thúc, khách mời tự do dùng tiệc, không khí toàn hội trường chuyển từ ấm áp sang sôi động.
Bà Ôn Lệ Chân ban đầu cùng mẹ Tần bế cháu, nhưng khi có khách đến trễ, bà liền theo Từ Thịnh An và Từ Thịnh Khải đi tiếp đón.
Để đám cưới thêm phần long trọng, bà gần như đã mời hết bạn bè, đối tác trong giới xã hội của mình. Nếu nói rằng khi thấy vợ chồng Giang Thiếu Hoa xuất hiện nhưng không thấy Giang Thịnh và Khương Tử Hân, bà có phần nhẹ nhõm, thì khi trông thấy vợ chồng Phó Thiên Sâm bước vào, trái tim bà lại khẽ chùng xuống.
Nhà họ Phó là gia tộc giàu nhất Lam Thành. Mặc dù Phó Thiên Sâm đã rút lui khỏi thương trường nhiều năm, giao toàn bộ việc kinh doanh cho con trai, nhưng ảnh hưởng của ông ấy trong giới kinh doanh vẫn rất lớn. Trái lại, vợ ông ấy là Trương Ngọc Anh lại rất kín tiếng trong giới phu nhân thượng lưu.
Trước đây, bà Ôn Lệ Chân từng muốn kết thân với bà ấy để duy trì quan hệ, nhưng do tính cách không hợp nên đành thôi. Bà biết rằng khi còn trẻ, Trương Ngọc Anh từng sát cánh bên chồng gây dựng sự nghiệp, không ưa gì những quý bà chỉ biết an phận ở nhà. Hơn nữa, mấy năm gần đây, khi con trai bà ấy kết hôn sinh con, bà ấy hoàn toàn lui về làm một người mẹ chồng, một người bà tận tụy, các mối quan hệ xã hội bên ngoài cũng ít đi.
Vì vậy, khi thấy bà ấy dắt cháu đến, phản ứng đầu tiên của bà Ôn Lệ Chân là căng thẳng, thứ hai là ngạc nhiên. Đến khi hoàn hồn lại, bà mới nở nụ cười đúng chuẩn mực: “Bà Phó.”
“Sao không gọi tôi là chị Trương nữa?”
“Không phải sợ chị không nhận sao.”
“Tôi đã đến đây uống rượu mừng rồi, sao lại không nhận? Chẳng lẽ làm khó tôi hay làm khó cô?”
Bà Ôn Lệ Chân thầm hừ lạnh trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn thuận theo. Trương Ngọc Anh nắm tay hai đứa trẻ: “Gọi bà nội đi nào.”
Hai đứa bé trông rất sáng sủa, ngoan ngoãn gọi “bà nội”, khiến bà Ôn Lệ Chân cảm thấy ấm áp, không còn để tâm đến chút mâu thuẫn nhỏ, cúi xuống nắm tay đứa này, vỗ về đứa kia: “Chị Trương đúng là có phúc.”
“Tôi nhận lời chúc này nhé.” Trương Ngọc Anh nói, “Có hai nhóc tỳ này, tôi cảm thấy mình trẻ ra hẳn.”
Bà ấy để anh trai dắt em gái đi lấy bánh, bà Ôn Lệ Chân định giúp nhưng bị ngăn lại: “Để bọn trẻ tự đi, không tìm thấy sẽ hỏi, không hỏi được sẽ quay lại tìm tôi.”
Bà Ôn Lệ Chân cảm thán: “Chị dạy dỗ bọn trẻ sớm vậy sao?”
“Đâu phải tôi quyết định. Ba mẹ chúng sợ chúng tôi cưng chiều quá mức, đã quy định rõ ràng rồi.”
Bà Ôn Lệ Chân nhớ mang máng rằng con dâu bà ấy là giáo viên trường Nhất Trung, gia cảnh bình thường nhưng ngoại hình và khí chất không tệ: “Không ngờ bây giờ chị lại để con dâu ‘nắm thóp’.”
“Câu này là sao? Mẹ chồng con dâu chẳng phải một nhà ư? Ai ‘nắm’ ai chứ?” Giọng điệu bà ấy chắc nịch, “Bảo sao cô đến giờ vẫn chưa có con dâu.”
“…”
Bà Ôn Lệ Chân nghẹn lại, nhưng không tiện đổi sắc mặt, chỉ nói: “Con trai tôi nghe lời tôi, cưới vợ phải được tôi gật đầu.”
“Vậy chứng tỏ nhà cô vẫn chưa phải do con trai quyết định.”
Bà Ôn Lệ Chân bèn chọc vào điểm yếu của bà ấy: “Con trai làm chủ cũng chưa hẳn là tốt, nếu nó đưa ra quyết định mà chị không vừa ý, chị vẫn phải chấp nhận thôi.”
Trương Ngọc Anh không mắc bẫy: “Đến giờ tôi vẫn hài lòng. Nếu không phải con trai tôi tự quyết định, tôi đã không có một cô con dâu hiểu chuyện, cũng không có một gia đình êm ấm như thế này. Chuyện của người trẻ, chúng ta quản nhiều quá dễ bị ghét, cô nên cẩn thận đấy.”
Câu nói này như một nhát dao chọc vào tim bà Ôn Lệ Chân. Bà nhớ lại những lần gần đây Từ Kiêu trò chuyện với mình, đặc biệt là về Trần Hạ. Anh không còn nôn nóng mong bà thay đổi thái độ nữa, mà để bà tự do lạnh nhạt. Bà muốn nói gì đó, nhưng Trương Ngọc Anh đã hỏi thẳng: “Con trai cô cũng lớn tuổi rồi nhỉ?”
“Ba mươi mấy rồi, vẫn giậm chân tại chỗ.” Bà hậm hực kể sơ về chuyện tình cảm của con trai mình. Nghe xong, Trương Ngọc Anh bình luận: “Chốt lại vẫn là do cô, trọng giàu khinh nghèo.”
“Tôi mà trọng giàu khinh nghèo, năm đó đã không lấy Từ Thịnh An khi anh ấy còn trắng tay. Ba tôi cũng sẽ không giao toàn bộ gia sản cho anh ấy.” Bà Ôn Lệ Chân hạ giọng, “Chị Trương, tôi chỉ lo rằng Từ Kiêu không đủ chín chắn, ai đối tốt với nó một chút, nó lại tưởng đó là tình yêu, cứ thế nhận định rằng không thể sống thiếu người ta.”
Trương Ngọc Anh thắc mắc: “Cô gái đó chẳng phải đã làm ở công ty cô nhiều năm rồi sao? Nhân phẩm thế nào vẫn chưa rõ à?”
“Anh Từ thì bảo nhìn thấu, Từ Kiêu cũng khen ngợi, ngay cả Như Phi và chồng nó cũng nói cô ta tốt, như thể chỉ mỗi tôi là mù, chẳng thấy được ưu điểm gì của cô ta. Cái này không kỳ lạ sao?”
“Vậy có lẽ đúng là cô kỳ lạ đấy.”
Thấy bà định phản bác, Trương Ngọc Anh chặn lại: “Cô nói với tôi những chuyện này, là vì tin tôi sẽ không truyền ra ngoài, chứ không phải muốn tôi hùa theo cô chê bai cô gái có khả năng trở thành con dâu cô, đúng không?”
“Tất nhiên là không.”
“Vậy tôi có vài lời muốn nói.” Giọng bà ấy trầm xuống: “Khi con cái thiếu chính kiến, chúng ta hy vọng chúng có chủ kiến. Nhưng khi chúng có chủ kiến rồi, ta lại thấy chúng không tôn trọng mình. Con trai cô không tranh cãi với cô, chấp nhận để cô có thời gian thích nghi, chứng tỏ nó rất tự tin vào tình cảm này. Còn những người xung quanh đều bảo cô gái đó tốt, có khi nào là do cô luôn cố tình xa lánh, phớt lờ, nên ai cũng muốn lên tiếng thay cô ấy không?”
Trương Ngọc Anh nhìn về phía cặp đôi tân hôn đang đứng không xa: “Chúng ta cũng từng trẻ, cũng hiểu để tìm được một người yêu mình và cùng nhau đi đến ngày hôm nay khó khăn đến mức nào. Cô là lấy chồng nghèo, tôi là trèo cao, đều không môn đăng hộ đối. Nhưng vì yêu nên cưới, mọi áp lực đều tự gánh vác. Cô lo nghĩ cho con trai là đúng, nhưng cũng nên nghĩ cho cô gái ấy. Nếu cô ấy và con trai cô thực lòng yêu nhau, nhưng vì cách cô đối xử khiến cô ấy nản lòng mà buông tay, thì ai mới là người mất mát đây?”
Lời của Trương Ngọc Anh khiến bà Ôn Lệ Chân rối bời: “Nhưng nếu ngay cả cửa ải của tôi cũng không vượt qua được, thì tình cảm của chúng nó có thực sự sâu đậm không?”
“Thế cô đã đặt ra cửa ải gì? Theo như cô nói, cô cũng chỉ mới gặp cô gái đó vài lần đúng không? Cô mong cô ấy đọc được suy nghĩ của cô, hay chủ động đến tìm cô? Dù cô có muốn thử xem cô ấy đến với con trai cô vì tiền hay vì điều gì khác, thì nói thẳng ra còn hơn cứ kéo dài mãi thế này, phải không?”
Bà Ôn Lệ Chân thấy lời bà ấy nói có lý, nhưng vẫn có những băn khoăn khác: “Nhỡ tôi thử rồi mà phát hiện tính cách chúng tôi không hợp thì sao? Cô ta khá tham vọng, chắc chắn không thể làm nội trợ như tôi. Hơn nữa, cô ta còn là trợ lý của Từ Kiêu, làm chung một chỗ dễ nảy sinh mâu thuẫn.”
“Vậy là cô đang lấy lý thuyết để phủ nhận thực tế. Tôi và anh Phó làm việc với nhau bao nhiêu năm, có lúc tranh cãi, có lúc xin lỗi, tình cảm chưa bao giờ phai nhạt. Còn con trai và con dâu tôi làm khác ngành, về nhà vẫn có chuyện để nói. Hôn nhân đâu có công thức chuẩn, tôi thấy cô rảnh quá hóa sinh bệnh đấy.”
Bà Ôn Lệ Chân bĩu môi: “Không chỉ mình chị nói thế đâu.”
Trương Ngọc Anh không đôi co thêm, cầm lấy ly rượu trái cây. Rất nhanh sau đó, hai đứa nhỏ mang bánh quay lại. Cậu anh trai ngoan ngoãn ngồi ăn, còn cô em gái ăn một miếng lại xúc một miếng đút cho bà nội. Bà Ôn Lệ Chân nhìn mà không khỏi ghen tị, lại nghe Trương Ngọc Anh hỏi: “Con trai cô thì tôi biết rồi, còn bạn gái nó có đến không? Dẫn tôi qua xem nào?”
“Đó, ngay bên kia kìa.”
Trương Ngọc Anh nhìn theo hướng bà chỉ, chỉ thấy người đàn ông mặc vest đen, mặt mày tươi cười, nghiêng người về phía cô gái trước mặt. Cô gái ấy chuyên chú, tỉ mỉ chỉnh lại nơ áo cho anh.
“Sao nào?”
“Tôi thấy họ khá đẹp đôi đấy.”
Bà Ôn Lệ Chân không nói gì, nhưng lòng băng giá dường như đã tan đi một mảnh nhỏ.
Lời của Trương Ngọc Anh khiến bà Ôn Lệ Chân trăn trở mấy ngày. Cuối cùng, bà quyết định nghe theo lời khuyên, chủ động tìm Trần Hạ nói chuyện.
Bà giao cho Tôn Như Phi nhiệm vụ đến Nhã Phong đón người. Giữa đường, chị gọi cho Từ Kiêu, nhưng anh lại không hề hay biết.
Chị nhìn sang Trần Hạ: “Chị tưởng cậu ấy bận nên bác gái mới bảo chị đi đón em.”
“Không phải, anh ấy đi dự đám cưới bạn học rồi.”
“Sao em không đi cùng?”
“Em định cuối tuần này về nhà.”
“Vậy à…” Tôn Như Phi không thích những sự trùng hợp thế này, “Bác gái muốn gặp em một mình sao?”
“Chắc vậy.”
Trần Hạ thực ra đồng ý khá nhanh. Một là lần trước khi Từ Thịnh An tìm cô, cô đã nhận ra rằng mình không thể trốn tránh gia đình của anh mãi. Hai là cô cũng cảm nhận được thái độ của bà Ôn Lệ Chân, né tránh không phải cách, cô cũng muốn biết bà không hài lòng về mình ở điểm nào.
Đi được nửa đường, Từ Kiêu gọi điện cho cô.
Có vẻ như anh cũng chẳng mong đợi gì nhiều từ cuộc gặp này.
Cô nghe máy, chỉ đáp lại vài câu rồi im lặng, cuối cùng chỉ nói: “Em đi cùng Như Phi mà.”
Tôn Như Phi nhận ra vẻ cố tỏ ra bình tĩnh của cô, bỗng thấy nghi hoặc không biết bác gái mình đang có ý đồ gì. Nhưng xe cũng sắp đến nơi rồi, chị đành tạm gác lại nghi vấn, định tùy cơ ứng biến.
Đây là lần thứ ba Trần Hạ đến Tương Vân.
Cô theo Tôn Như Phi bước vào, chú chó nhỏ Phát Tài sủa một tiếng, nhưng ngay sau đó nhận ra người quen, vừa vẫy đuôi vừa chạy vòng quanh cô. Bà Ôn Lệ Chân bước lên chào đón: “Đến rồi à? Mau ngồi đi.”
Từ Thịnh An và Từ Thịnh Khải đều đã ra ngoài gặp bạn, bà cố ý chọn một thời điểm trống.
Tôn Như Phi ra hiệu cho Trần Hạ thả lỏng, rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Bà Ôn Lệ Chân mỉm cười hỏi han ba mẹ cô, rồi hỏi chuyện công việc, bận rộn thế nào, làm những gì… Trần Hạ đều trả lời từng câu một.
Bà khẽ ồ một tiếng: “Nghe có vẻ khá vất vả đấy.”
Nhân đó, bà vào thẳng chủ đề chính: “Con có nghĩ đến chuyện chuyển bộ phận không?”
Trần Hạ hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng đáp: “Hiện tại thì chưa ạ.”
“Con có thể cân nhắc thử.” Bà Ôn Lệ Chân ra vẻ hợp tình hợp lý, “Nếu con đồng ý, hai bác có thể điều con sang một bộ phận nhàn hơn. Dù lương sẽ thấp hơn một chút, nhưng bù lại, hai bác sẽ tặng con cổ phần.”
Nghe vậy, Tôn Như Phi lập tức nhìn về phía bà. Thế nhưng, bà Ôn Lệ Chân vẫn giữ nụ cười khách sáo: “Con cũng biết đó, Từ Kiêu giờ đã nghiêm túc làm việc, bác và ba nó đều rất vui. Nếu sau này hai đứa kết hôn, bác nghĩ chuyện kiếm tiền cứ để đàn ông lo, chúng ta chỉ cần chăm lo cho gia đình là được.”
Bà nhìn sang bên cạnh, rồi tiếp tục nói: “Như Phi cũng vậy, từ khi mang thai đến giờ cũng nghỉ làm hơn một năm rồi. Không phải bác nói phụ nữ không nên đi làm, nhưng sinh con là một cửa ải khó khăn, trước sau gì cũng phải lo cho sức khỏe bản thân trước. Đến lúc đó, con có thể giống Như Phi, muốn nghỉ bao lâu cũng được.”
Tôn Như Phi không nhịn được lên tiếng: “Bác ơi…”
“Sao vậy?”
Tôn Như Phi nhất thời không biết nói thế nào. Bà Ôn Lệ Chân trừng chị một cái, rồi quay lại với Trần Hạ: “Bác và ba Từ Kiêu cũng đã bàn bạc rồi, nếu hai đứa kết hôn, Thịnh An sẽ cho con 2% cổ phần. Ba mẹ con cũng đã lớn tuổi, dù có nghỉ việc cũng có thể sống thoải mái bằng tiền chia cổ tức, con thấy sao?”
Trần Hạ dần hiểu ra ý đồ của bà: “Con cảm ơn tấm lòng của bác.”
Cô cố giữ giọng điềm tĩnh: “Nhưng con không thể nhận cổ phần được.”
“Tại sao?”
“Vì trước khi quay lại Thịnh An, con và Từ Kiêu đã thống nhất rằng, bất kể quan hệ của chúng con thế nào, con chỉ nhận lương dựa trên công việc mình làm.” Lúc này Trần Hạ đã hoàn toàn hiểu ra mục đích cuộc gặp. Cô điều chỉnh tâm trạng, suýt nữa thì gọi bà là ‘bà chủ tịch’, nhưng rồi đổi lại: “Thưa bác, theo quy định của tập đoàn, với vị trí hiện tại của con, con chưa đủ điều kiện để sở hữu cổ phần. Bác không cần phải phá lệ vì con. Còn chuyện chuyển bộ phận, con nghĩ cũng không cần phải làm phiền chủ tịch Từ đâu ạ.”
“Con không cần phải từ chối vội thế.”
“Dù sớm hay muộn thì câu trả lời của con cũng vậy thôi ạ.” Trần Hạ nói, “Ba mẹ con tuổi đã cao nhưng sức khỏe vẫn tốt, nhu cầu chi tiêu không nhiều. Hơn nữa, hai người họ vẫn còn duy trì sạp hàng buôn bán, con cũng có đủ tiền tiết kiệm để lo cho họ, nên con rất cảm ơn sự quan tâm của bác.”
Giọng cô không lớn, nhưng từng câu từng chữ đều mang ý từ chối. Bà Ôn Lệ Chân vốn chỉ là muốn thử thăm dò, nhưng cũng có chút thành ý. Thế nhưng, đối phương rõ ràng không muốn nhận, khiến bà nhất thời bối rối, không biết nên nói gì tiếp.
Bà nhìn về phía Tôn Như Phi, chị lắc đầu với bà. May mà dì Thôi từ trong bếp bước ra: “Bà chủ, cơm đã nấu xong rồi.”
Bà Ôn Lệ Chân nhân cơ hội xuống thang: “Vậy chúng ta ăn cơm trước đi. Từ Kiêu nói con thích ăn cá, nên dì Thôi đã nấu ít canh cá.”
Bữa cơm diễn ra trong sự nhạt nhẽo, cuối cùng vội vàng chào tạm biệt.
Khi tiễn cô ra cửa, Tôn Như Phi nhỏ giọng nói: “Đừng giận chị, chị không biết bác ấy tìm em để nói những chuyện này.”
“Sao em có thể giận chị chứ?” Trần Hạ hiểu rõ, nhưng từ chối để chị tiếp tục tiễn mình.
Tôn Như Phi nhìn theo bóng lưng cô ngày càng xa, không kìm được mà quay vào nhà, “Bác gái, bác có ý gì vậy? Bác cho rằng Trần Hạ ở bên Từ Kiêu là vì tiền sao?”
“Nó đâu có phủ nhận một cách dứt khoát.”
“Bác quá sỉ nhục người khác rồi.”
“Sỉ nhục sao?”
“Nếu mẹ của Tần Tử Minh nghi ngờ con như vậy, con chắc chắn sẽ không lấy anh ấy.”
“Hai đứa không giống nhau.”
Tôn Như Phi cạn lời, đợi đến khi Từ Thịnh An và Từ Thịnh Khải về nhà, chị kể lại toàn bộ sự việc rồi ngay trước mặt mọi người gọi điện cho Từ Kiêu.
Bà Ôn Lệ Chân ban đầu còn có chút chột dạ, thấy chị như vậy cũng hơi tức giận. Trong nhà nhất thời không ai lên tiếng, bầu không khí vô cùng yên lặng. Một lúc sau, Từ Thịnh An lên tiếng: “Em nên bàn bạc với anh một chút.”
“Bàn bạc cái gì? Anh cũng nghĩ là em sai sao?”
Từ Thịnh An phiền muộn: “Đợi Từ Kiêu về xem nó có giận không.”
Bà Ôn Lệ Chân không phục, cố chấp ngồi trên ghế sô pha chờ con trai về. Tôn Như Phi trong lòng đoán anh sẽ đi tìm Trần Hạ trước, không ngờ nửa tiếng sau, cổng sân mở ra.
Từ Kiêu dừng xe, bước vào nhà.
Mọi người ai cũng có sắc mặt khác nhau, nhưng đều ngầm hiểu mà không lên tiếng. Anh cởi áo khoác, vẻ mặt không được tốt lắm.
Dì Thôi cố gắng hòa hoãn bầu không khí: “Con có đói không? Để dì múc cho con chém canh.”
“Không cần đâu dì.” Giọng anh vẫn nhẹ nhàng, nhưng thái độ nghiêm túc, “Dì Thôi, dì cũng ngồi xuống đi.”
“À.”
Bà Ôn Lệ Chân tưởng rằng anh thật sự sẽ nổi giận: “Từ Kiêu, chuyện hôm nay, mẹ quả thực chưa suy nghĩ thấu đáo.”
“Dạ.”
“Nếu nó có ý kiến với mẹ, mẹ sẽ hẹn gặp nó để nói chuyện lại lần nữa.”
“Đúng, hai người đúng là nên nói chuyện đàng hoàng. Nhưng mà, mẹ, con có điều muốn nói với mẹ trước.”
“Con nói đi.”
Anh nhìn bà, giọng điệu không nặng nề, nhưng sắc mặt rất nghiêm túc: “Từ đầu đến cuối, con luôn rất tôn trọng ý kiến của mẹ, nhưng mẹ không thể ức hiếp vợ con như vậy.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.