Hôm qua, Tô Phong Ngâm ở trong phòng nghỉ ngơi, nhớ lại chuyện ban ngày, Yến Quy Chi chẳng làm gì sai cả, mình tự nhiên nổi giận một trận, may mà người kia tính tình tốt, nhường nhịn mình.
Tô Phong Ngâm cũng hiểu được mình đã sai, nghĩ cách để xin lỗi người kia, nghĩ đi nghĩ lại, nàng bất giác mỉm cười. Nàng ở Đồ Sơn từ trước đến giờ sống rất tùy hứng, không hề kiêng dè ai, nào ngờ có một ngày chính mình cũng trở nên gò bó như vậy, không còn giống chính mình nữa.
Tô Phong Ngâm nằm gục trên bàn, một tay v.uốt ve những bông hoa Giải Ngữ màu hồng nhạt, miễn cưỡng nói: "Yến Quy Chi, thật sự là một cái oan nghiệt."
Tô Phong Ngâm ngồi thêm một lúc, thấy Yến Quy Chi vẫn chưa về, liền gọi Nguyệt Hạo đến hỏi: "Quy Chi vẫn còn ở thư phòng xử lý công việc của tộc sao?"
Nguyệt Hạo nói: "Tộc trưởng vừa mới ra ngoài."
"Ra ngoài? Đi đâu?"
Tô Phong Ngâm nhìn ánh trăng, định đi tìm, đi đến cạnh cửa, rồi lại nói: "Thôi, Nguyệt Hạo, tìm cho ta một cái bình hoa và một cái hộp đến đây."
"Vâng."
Nguyệt Hạo đi không lâu thì quay lại, cầm trên tay hai thứ đồ đưa cho Tô Phong Ngâm, Tô Phong Ngâm nhận lấy, đem bó hoa Giải Ngữ nhận được ban ngày tỉa cành cắt lá rồi cắ.m vào bình hoa.
Đang định sắp xếp những bông Giải Ngữ màu hồng nhạt mà Yến Quy Chi đưa cho thì bên ngoài có tiếng động, Tô Phong Ngâm nghe Nguyệt Hạo kêu lên: "Tộc trưởng."
Tô Phong Ngâm tạm thời đặt hoa xuống, đi ra ngoài,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-sinh-mot-doi-thai-duong-khuan/2709876/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.