Từ khi Yến Quy Chi thay Tô Phong Ngâm phê duyệt công văn của Đồ Sơn, Tô Phong Ngâm ngày nào cũng cùng Yến Quy Chi vào thư phòng.
Yến Quy Chi xử lý công việc, Tô Phong Ngâm thì ở phía sau nàng ngồi nghỉ ngơi trên giường. Ngày tháng dần chuyển sang mùa đông giá rét, thời tiết ngày càng lạnh, nhưng Tô Phong Ngâm lại mặc ngày càng ít.
Chiếc quần lụa mỏng màu đỏ không che được đôi chân thon dài trắng nõn, chiếc áo lụa thêu vàng lộ ra toàn bộ bờ vai. Tô Phong Ngâm miễn cưỡng nằm trên chiếc giường nhỏ, trông như một con hồ ly ở Nhân gian đang muốn ngủ đông.
...
Vào buổi xế trưa, có hai người hùng hổ xông vào thư phòng, đứng trước bàn học.
Tô Tích Ất mạnh tay đập bàn, tức giận đến mức như muốn nổ tung phổi nói: "Yến Quy Chi! Người trong tộc của ngươi ngươi còn quản không hả!"
Tô Phong Ngâm đứng dậy, nói: "Ca ca, nói chuyện thì nói cẩn thận, đừng làm lộn xộn công văn."
Tô Tích Ất cố gắng kìm nén cơn giận, không muốn trút lên muội muội, liền trợn mắt nhìn Yến Quy Chi, rồi lại hung hăng trừng mắt Yến Thần Hoàn đứng bên cạnh, mặt đỏ bừng vì tức giận.
Yến Quy Chi hỏi: "Nhị ca tức giận như vậy là vì chuyện gì?"
"Vì chuyện gì?" Tô Tích Ất mạnh mẽ vung tay áo, chống tay lên hông, vừa tức giận vừa bật cười.
Yến Thần Hoàn lạnh nhạt nói: "Ta vô tình nhìn thấy thân thể của hắn."
Tô Tích Ất quát lớn: "Ngươi im miệng cho ta!"
Yến Quy Chi, Tô Phong Ngâm: "..."
...
Kể từ khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-sinh-mot-doi-thai-duong-khuan/2709879/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.