Bên trong Minh giới, màn trời xanh biếc, một vầng trăng tròn treo trên cao, xung quanh là bóng tối bao trùm, những cây cối đen kịt xung quanh mang hình dáng kỳ dị. Ác điểu đậu trên cành cây, vu.ốt ve bộ lông đen bóng, con ngươi thú màu đen phản chiếu bóng người đang đi qua.
Yến Quỳnh Cửu bị xích sắt trói buộc, mấy chục đạo phù ấn ngăn chặn linh lực của nàng. Cửu Hoa đi bên cạnh nàng, hai bên là binh lính Quỷ tộc, phía trước và phía sau mỗi bên có hai vị Tướng quân Minh giới.
Đoàn người đến bên bờ Vong Xuyên Hà, dòng sông màu bạc sâu thẳm như mực, trên sông có một cây cầu được xây bằng xương trắng âm u.
Mọi người lên cầu, khóe mắt Yến Quỳnh Cửu thoáng thấy một màu xanh biếc. Khi nàng nghiêng đầu nhìn kỹ, chỉ thấy bên bờ Vong Xuyên từng cành hoa màu xanh lục, trên đó không có hoa, chỉ có mấy chiếc lá nhỏ dài, tuy không có gió nhưng vẫn khẽ lay động.
Cửu Hoa nói: "Đây là hoa Bỉ Ngạn, bây giờ hoa đang nghỉ ngơi, chỉ còn lá."
Người Quỷ tộc cũng không thúc giục hai người.
Cửu Hoa nhìn Yến Quỳnh Cửu, thấy nàng không nhìn lá xanh nữa mà đang nhìn mình, ánh mắt ôn nhu, ẩn chứa vài phần chờ đợi.
Cửu Hoa nói: "Đúng vậy, đây là cảnh hoa Bỉ Ngạn mà ta đã kể với ngươi, chỉ tiếc là hoa Bỉ Ngạn nở thì không thấy lá, lá mọc thì không thấy hoa, nếu muốn đợi hoa nở thì phải đợi thêm một mùa, đến lúc đó..."
Đến lúc đó, người trước mắt liệu có còn ở đó.
Chung Nam dẫn mọi người đến trước cung điện Minh giới, cung điện nằm trên một hòn đảo lơ lửng, phía dưới là dung nham chảy xiết, xung quanh có rất nhiều hòn đá lớn nhỏ trôi nổi, chỉ có một con đường dẫn đến cung điện.
Những người còn lại lui xuống, chỉ có bốn vị Tướng quân dẫn Yến Quỳnh Cửu và Cửu Hoa đi vào.
Bên trong cung điện vô cùng âm u, đi qua hết cột trụ này đến cột trụ khác, mọi người đến trước một bậc thang, trên chín mươi chín bậc thang là bảo tọa của Minh Vương, một người đứng bên cạnh, khoanh một tay sau lưng, mặc áo bào đen thêu hoa văn vàng, đội mũ cửu long, có ba phần giống Cửu Hoa.
Người phía trên mở miệng nói: "Ta vốn cũng không ôm hy vọng lớn có thể bắt được điện hạ của tộc Tham Lang, không ngờ Lục điện hạ thật sự tự mình đến cứu người..."
Âm thanh trầm thấp vang vọng trong điện.
"Muội muội, điều này đủ thấy điện hạ đối với muội tình nghĩa sâu đậm, không thể so sánh với người bình thường."
Cửu Hoa nghiến răng nói: "Ân Tử Dương!"
Yến Quỳnh Cửu nhìn về phía người kia, đây là lần đầu tiên nàng thấy Ân Tử Dương. Tuấn tú ôn nhã, khuôn mặt như ngọc, quả thật là một bộ mặt hiền lành.
Ân Tử Dương nói với Yến Quỳnh Cửu: "Lục điện hạ, thứ Tử Dương vô lễ, bất đắc dĩ phải dùng biện pháp này để mời điện hạ đến."
Hắn thấy Yến Quỳnh Cửu không nói một lời, chỉ nhìn hắn, nụ cười trong mắt càng sâu: "Lục điện hạ thật là một bật tài năng xuất chúng, ta từ trước đến nay rất quý trọng người tài, chỉ tiếc, có người muốn nàng mất mạng, ta không thể giữ nàng lại, nếu không, ta cũng nguyện ý để hai người kết thành phu thê."
Yến Quỳnh Cửu đầy cảnh giác nhìn chằm chằm Ân Tử Dương. Ân Tử Dương cười, khoát tay ra lệnh cho Chung Bắc và Chung Đông: "Đưa điện hạ đi, an bài cẩn thận, không được thất lễ."
Chung Bắc và Chung Đông vâng lệnh, chuẩn bị dẫn Yến Quỳnh Cửu đi, Cửu Hoa cũng đi theo một bên, chuẩn bị cùng đi.
Ân Tử Dương gọi lại: "Muội muội định đi đâu?"
Cửu Hoa lạnh lùng liếc hắn một cái, nói: "Sao, ngươi còn sợ ta chạy trốn sao, bây giờ linh lực yếu ớt của ta đã bị phong ấn, cho dù có chạy cũng không thoát khỏi cung điện này."
"Ca ca chỉ là lo lắng muội tu vi chưa khôi phục, ở bên ngoài bị thương." Ân Tử Dương lại cười, nói với Chung Bắc và Chung Đông: "Chắc hẳn muội ở Minh giới cũng buồn chán lắm rồi, chi bằng cứ để Lục điện hạ tạm ở chỗ muội ấy, bầu bạn giải khuây."
"Đưa điện hạ trở về, hầu hạ cho tốt, không được xảy ra sơ suất gì."
Chung Bắc và Chung Đông đáp: "Vâng!"
Rồi dẫn Yến Quỳnh Cửu và Cửu Hoa đi.
Chung Nam tay trái nâng một vật, bước lên bậc thang thứ chín mươi tám, quỳ một nửa người giơ cao tay trái, nói: "Điện hạ."
Ân Tử Dương lấy vật trong tay Chung Nam, vật đó giống như một thanh trường kiếm, nhưng được chia thành từng đốt, giống như xương sống người, tổng cộng mười hai đốt, "Tướng quân vất vả rồi."
Ân Tử Dương hỏi: "Không biết Thần khí Toàn Tâm Đinh này Tướng quân dùng có vừa tay không?"
Tay phải Chung Nam bất lực buông thõng bên người, trên cánh tay những đường Tử Văn như kinh mạch trải rộng, hắn nói: "Thuộc hạ phúc mỏng, không hợp với Thần khí, tuy may mắn sử dụng được tám phần thần lực của Thần khí, nhưng cũng bị gãy một cánh tay."
Ân Tử Dương cụp mắt nhìn Toàn Tâm Đinh trong tay, trong lòng tiếc hận.
Thần khí có linh tính, sẽ nhận chủ, việc nhận chủ này một là do duyên phận, hai là do thực lực tu vi, đây là Thần khí của Yêu giới, không giống như ba Thần khí của Minh giới thân thuộc với hắn, tuy cũng có thể dùng thực lực hoàn toàn thuần hóa Thần khí này, nhưng vẫn chưa đến thời điểm.
Thuấn Vưu đưa Toàn Tâm Đinh cho hắn, tuy có thể để hắn dùng Thần khí này, nhưng dù sao không phải chủ nhân thực sự, ít nhiều cũng sẽ bị phản phệ.
Đối với hắn mà nói quá mức khó khăn, đáng tiếc.
...
Chung Bắc và Chung Đông đưa hai người trở về tẩm điện của Cửu Hoa, sau đó đứng canh trước cửa, nói là hầu hạ, thực chất là giam cầm.
Xiềng xích trên người Yến Quỳnh Cửu đã được tháo, nhưng xiềng xích ở hai tay vẫn còn, linh lực cũng bị phong ấn.
Cửu Hoa đỡ nàng ngồi xuống giường, đi rót nước cho nàng, khi quay lại thấy Yến Quỳnh Cửu lén lút nhìn xung quanh, trên mặt lộ vẻ tò mò.
Cửu Hoa thở dài một tiếng, đút nước cho Yến Quỳnh Cửu, bắt đầu cởi áo nàng, Yến Quỳnh Cửu hoảng hốt rụt người lại, Cửu Hoa nói: "Ta xem vết thương trên vai ngươi."
Yến Quỳnh Cửu chỉ né tránh một chút, Cửu Hoa lạnh giọng nói: "Đừng tránh."
Yến Quỳnh Cửu liền cứng người, không động đậy.
Cửu Hoa mở vạt áo Yến Quỳnh Cửu, thấy vết thương trên vai nàng đã kết vảy đỏ sẫm, trên vảy có những vết nứt nhỏ, rỉ ra từng tia máu tươi.
Cửu Hoa lấy nước và đan dược, trộn lẫn rồi dùng vải trắng lau vết thương cho Yến Quỳnh Cửu.
Vì động tác này, Yến Quỳnh Cửu gần như áp sát vào cổ Cửu Hoa. Gáy Cửu Hoa trắng nõn quá mức, như chiếc bánh bao mới ra lò của Đào di, trắng mềm mại, còn thơm ngát.
Yến Quỳnh Cửu cảm thấy mặt nóng bừng, nàng muốn dời mắt đi, nhìn sang bên trái, đột nhiên nhìn thấy từ dưới cổ áo Cửu Hoa lộ ra một đoạn dây thừng đen, Yến Quỳnh Cửu chỉ nhìn thấy một chút liền nhận ra đó là nanh sói của mình.
Yến Quỳnh Cửu nhìn xuống theo sợi dây, đoán vị trí, nanh sói lúc này hẳn là vừa vặn áp vào tim Cửu Hoa. Nghĩ đến đây, trong mắt Yến Quỳnh Cửu lộ ra ánh sáng nhu hòa an bình. Cửu Hoa vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Yến Quỳnh Cửu như vậy.
Không hiểu sao, trong lòng Cửu Hoa chợt run lên.
Cửu Hoa nói: "Quỳnh Cửu, sao lại đến cản đội áp giải, ngươi phải biết làm vậy là không đúng."
Yến Quỳnh Cửu gật đầu, rồi lại lắc đầu, nàng chỉ vào Cửu Hoa, rồi cười với nàng.
Cửu Hoa không hiểu vì sao, trong mắt dâng lên một luồng nhiệt ý, nàng nói: "Bọn họ muốn lấy nội đan của ngươi, ngươi có thể sẽ chết, ngươi biết không!"
Yến Quỳnh Cửu nhìn nàng một lúc, đột nhiên tiến lại gần, kéo cổ áo Cửu Hoa, khiến nàng không thể không cúi xuống, Yến Quỳnh Cửu liền hôn Cửu Hoa.
Cửu Hoa quá mức kinh ngạc, đến mức cả người đờ đẫn, không có bất kỳ phản ứng nào.
Đột nhiên, Cửu Hoa cảm thấy một luồng khí lạnh kỳ lạ tràn vào miệng, xuống yết hầu rồi trở nên ấm áp, một đường hướng về đan điền.
Cửu Hoa mở to mắt, nhận ra Yến Quỳnh Cửu định làm gì, vội vàng muốn đẩy nàng ra, nhưng vạt áo bị hai tay Yến Quỳnh Cửu giữ chặt, không thể đẩy ra.
Một luồng khí lạnh đã truyền vào miệng nàng, nàng muốn đẩy trở lại nhưng không thể, chỉ có thể mặc cho nó đi vào đan điền. Luồng khí vừa vào đan điền liền như hạn hán gặp mưa rào, trong đan điền bùng lên một ngọn lửa lớn, vô cùng nóng rực.
Cửu Hoa trơ mắt nhìn Yến Quỳnh Cửu mặt mày tiều tụy, nhìn nàng lùi lại, nhìn khuôn mặt vốn trắng bệch trở nên đỏ như máu, chỉ có môi vẫn tái nhợt. Khi Yến Quỳnh Cửu gục đầu xuống, nàng nhìn rõ.
Yến Quỳnh Cửu cúi đầu quá gấp, thân thể loạng choạng, ngã về phía trước, được Cửu Hoa ôm vào lòng.
Cửu Hoa không biết mình có khóc hay không, nàng chỉ cảm thấy tim như bị lửa đốt, vô cùng khó chịu.
...
Yến Quy Chi phát Triệu Tập Lệnh, triệu hồi toàn bộ tộc nhân Tham Lang, đồng thời lấy danh nghĩa tứ tộc, mời các Tộc trưởng của bách tộc Yêu giới đến Vu Sơn tụ tập.
Chuyện Thuấn Vưu, bất kể thật giả, không thể xem nhẹ.
Các Tộc trưởng lục tục kéo đến, binh lính tứ tộc chia làm hai đường, Tô Phong Ngâm và Tang Nhiêu tiếp đón các Tộc trưởng, Yến Quy Chi và Phương Dư An cùng nhau đến Tiên giới cầu viện.
Việc Yêu giới có thể toàn bộ đoàn kết một lòng hay không, bốn người đều không chắc chắn, họ sẽ không đặt toàn bộ hy vọng vào binh lực của Yêu giới. Lần này Minh giới xảy ra biến loạn, Tiên giới không thể làm ngơ, binh lính Tiên giới dù bị van xin họ cũng phải xuất quân.
Bảo tọa Tiên đế lơ lửng trên không, trên đó ngồi một người, thân hình to lớn, toàn thân phát ra ánh sáng vàng, đây là một Pháp tướng của Tiên đế. "Việc Yến Quỳnh Cửu cướp dâu xảy ra trước, Minh giới truy bắt là hợp tình hợp lý, chưa trái với quy định, Tiên giới không có lý do xuất binh, việc này vẫn cần Yêu giới và Minh giới tự mình trao đổi."
Phương Dư An nói: "Việc này là Minh giới thiết kế sẵn, cố tình nhằm vào người Tham Lang tộc, tâm địa bất chính, sao có thể thật tâm muốn trao đổi!"
Tiên đế nói: "Ngươi tộc Thanh Ngưu và Minh giới trăm năm trước đã có hôn ước, lục giới đều biết, bây giờ Quỷ Vương gả cho người là thật, Yến Quỳnh Cửu cướp dâu cũng là thật."
Yến Quy Chi nghiêm giọng nói: "Minh giới đóng quân trăm vạn, có được Bán Yêu chẳng khác nào hổ thêm cánh, bây giờ Thị Phi Kính và Toàn Tâm Đinh lần lượt xuất hiện, chuyện Thuấn Vưu bị phong ấn chắc chắn là thật, Luân Hồi Đài của Minh giới nhất định phải điều tra! Nếu Thuấn Vưu quả nhiên còn sống, lần này sơ suất, để hắn khôi phục tự do, đến lúc đó long hổ liên thủ, thì chính là dời sông lấp biển, sơn băng địa liệt! Chúng ta đến Minh giới, không chỉ vì việc riêng của Tham Lang, mà còn vì an nguy của lục giới!"
Tiên đế nói: "Bất luận chuyện Minh giới tích trữ âm binh, hay chuyện Thuấn Vưu còn sống, đến giờ đều chỉ là suy đoán của Yêu giới, vẫn chưa đưa ra được chứng cứ đáng tin cậy, hai vị Tiên tôn cũng biết luật pháp Tiên giới, nếu không có đủ lý do, Tiên giới không thể tùy tiện xuất binh đến các giới khác."
Yến Quy Chi nói: "Quân thượng có biết đạo lý môi hở răng lạnh."
"Bây giờ Thần giới chỉ còn vài vị Thần tôn hoặc hôn mê hoặc mất tích, Ma giới từ trước đến nay bất hòa với Tiên giới, Nhân giới yếu ớt, chỉ có Yêu giới có thể giúp đỡ Tiên giới. Lần này chúng ta nhất định phải đến Minh giới đón tỷ tỷ về, nếu những suy đoán của chúng ta là thật, Minh giới dùng kế chia rẽ đánh tan tứ tộc, Yêu giới dễ dàng bị chiếm lấy, đến lúc đó chỉ còn Tiên giới đơn độc, cho dù Tiên giới có thắng được liên quân Minh giới và Thuấn Vưu, tất cũng sẽ nguyên khí đại thương, nếu Ma giới thừa cơ làm loạn, Tiên giới sẽ xử lý thế nào?"
"Quân thượng, thà tin là có còn hơn không."
Tiên đế trầm ngâm một hồi, rồi nói: "Tiên giới có thể cho mượn mười vạn binh, cùng với Tiên tôn cùng nhau tiến vào Minh giới, nhưng Tiên binh Tiên tướng sẽ chỉ ra tay khi Minh giới lộ rõ ý đồ bất chính."
...
Khi Yến Quy Chi và Phương Dư An ra khỏi điện, Phương Dư An thở phào một hơi, hắn nói: "Vẫn là Quy Chi tài ăn nói giỏi, nếu là ta, e là khó mà thuyết phục được Tiên đế."
Dứt lời lại tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, chỉ mượn được mười vạn Thiên binh."
Yến Quy Chi cười nói: "Có mười vạn Tiên binh Tiên tướng đã là không tệ rồi, mà tu vi của Tiên binh Tiên tướng không hề tầm thường, không phải Âm binh bình thường có thể so sánh."
Phương Dư An nói: "Cũng đúng, nếu so với Âm binh thì cũng tương đương với hai mươi, ba mươi vạn binh lực."
Khi hai người chuẩn bị rời đi, trên đường gặp Ngọc Hàn, Phương Dư An đi trước một bước, để hai người nói chuyện riêng.
Ngọc Hàn nói: "Ta biết ta khó mà khuyên được ngươi tự mình đến Minh giới."
Yến Quy Chi cười nói: "Ngươi đã biết rồi."
Ngọc Hàn khẽ lắc đầu, hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía Tiên môn.
Ngọc Hàn nói: "Quy Chi, ta chỉ dặn ngươi một câu."
Yến Quy Chi nói: "Mời nói."
Ngọc Hàn nói: "Hãy mang Tô Phong Ngâm theo. Nàng là phúc duyên của ngươi, có thể giúp ngươi gặp dữ hóa lành."
Yến Quy Chi có chút nghi hoặc trong lòng, nhưng không nói nhiều. Lời Ngọc Hàn chưa bao giờ sai, lần này nàng đặc biệt đến nhắc nhở, chắc chắn có lý do, chuyện về vận mệnh không nên hỏi nhiều, Yến Quy Chi chỉ lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.
Khi Yến Quy Chi và Phương Dư An trở về Vu Sơn, Tô Phong Ngâm và Tang Nhiêu đã thông báo tình hình cho các Tộc trưởng, nghị sự điện im lặng như tờ. Yến Quy Chi và Phương Dư An vô cùng kinh ngạc, họ còn tưởng rằng nơi này sẽ hỗn loạn, dù sao những chuyện này các Yêu tộc nhất thời khó chấp nhận cũng là bình thường, các Tộc trưởng hẳn là sẽ phủ nhận, chỉ trích, tranh luận không ngừng. Tang Nhiêu không phải người tính tình tốt, Tô Phong Ngâm lại dễ mất kiên nhẫn, nếu hai người cãi nhau, nơi này chẳng phải sẽ ồn ào náo loạn sao.
Vì vậy, thấy cảnh tượng ôn hòa như vậy, họ rất kinh ngạc. Hai người đâu biết rằng Tang Nhiêu và Tô Phong Ngâm đã cãi nhau một trận lớn, khiến mọi người chấn động.
Mọi người thấy Yến Quy Chi và Phương Dư An trở về thì lại bắt đầu bàn tán.
Gần một nửa Yêu tộc không tin chuyện Thuấn Vưu chưa chết, cho là "vô căn cứ", thậm chí còn nói Yến Quy Chi vì tập hợp binh lực đến Minh giới đoạt lại Yến Quỳnh Cửu, mà không từ thủ đoạn, đầu độc người nghe.
Lúc này Tô Phong Ngâm nổi giận, ném Tộc trưởng kia ra ngoài, đuổi hết những người vẫn không tin.
"Với lũ yêu không có đầu óc này, nói nhiều một câu cũng là phí lời!"
Yến Quy Chi đến xoa xoa móng vuốt xù lông của hồ ly, tâm trạng tốt hơn, cười nói: "Đừng tức giận."
Phương Dư An nói: "Hiện giờ có gần một nửa Yêu tộc nguyện ý tin tưởng tứ tộc và nghe lệnh tứ tộc, chúng ta đã có hơn 40 vạn binh lực, đã là tình huống rất tốt."
Tô Phong Ngâm hỏi Yến Quy Chi: "Nàng định điều binh như thế nào?"
Yến Quy Chi nhìn về phía Tang Nhiêu, chưa kịp nói, Tang Nhiêu đã kêu lên: "Ta đi cùng ngươi, đừng hòng để ta ở lại trông coi Yêu giới."
Từ khi nghe tin Thuấn Vưu chưa chết, Tang Nhiêu luôn trong trạng thái hừng hực khí thế chiến đấu, hận không thể Thuấn Vưu ở ngay trước mắt để nàng lập tức xông lên chém giết.
Yến Quy Chi bỏ qua Tang Nhiêu, nhìn về phía Phương Dư An, nói: "Để lại 20 vạn binh lực ở Yêu giới, do Dư An huynh dẫn dắt, để phòng Bán Yêu thừa lúc Yêu giới trống vắng mà gây loạn."
Phương Dư An xua tay, nói: "Để lại mười vạn là được rồi, đủ để chống đỡ Bán Yêu, cầm cự đến khi các ngươi trở về, hơn nữa nếu Bán Yêu thật sự thừa loạn tấn công Yêu giới, các Yêu tộc khác cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.