"Xuống đi."
Gió xuân nhẹ nhàng, lá cây xào xạc, tiếng chim hót líu lo.
Tiểu cô nương trên cây, một tay bám vào thân cây, chân dò dẫm trên cành, rồi lại rụt về.
Gió thổi làm rung chiếc chuông bạc trên người nàng, phát ra tiếng leng keng, đôi mắt ngấn lệ long lanh như sao đêm.
Yến Kỳ buông tay xuống, nói: "Ngươi không xuống à, vậy ta đi đây."
Nàng nhanh chóng xoay người, tiểu cô nương trên cây liền kêu lên: "Không được!"
Gió thổi mạnh hơn, Yến Kỳ quay lại, một bóng đen từ trên cao lao xuống, nàng vội vàng giơ tay che chắn, cả hai cùng ngã xuống bãi cỏ.
Do quá bất ngờ, Yến Kỳ bị va đập đến hoa mắt, một lúc sau mới hoàn hồn, nói: "Ngươi muốn nhảy xuống thì cũng phải nói một tiếng chứ!"
Khi nhìn rõ mọi vật xung quanh, nàng thấy đôi mắt tiểu cô nương kia càng thêm ướt át, nước mắt rơi lã chã xuống người nàng, hai tay nắm chặt áo nàng, tội nghiệp nói: "Hỏng mất rồi..."
Yến Kỳ tưởng tiểu cô nương bị thương ở đâu đó, lo lắng hỏi: "Cái gì hỏng mất?"
"Chân linh của ta..."
Nói xong, cô nương này oà khóc.
...
Yến Kỳ xoay xoay chiếc chuông bạc, ngọn lửa trong tay không ngừng cháy, để gắn lại chỗ vỡ.
Cô nương kia ngồi xổm bên cạnh nàng, miệng không ngừng hỏi: "Có sửa được không?"
"Phải cẩn thận mới được."
Một lúc sau, cô nương kia lại nói: "Nhất định phải sửa được nha."
Yến Kỳ thở dài, bất đắc dĩ.
Nàng vốn vì bị phụ thân trách mắng mà buồn bã, vô thức đi đến sườn núi này.
Thấy trên cây có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-sinh-mot-doi-thai-duong-khuan/2709982/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.