Dùng cơm trưa xong, Phùng Nguyên về trong sở bận việc về những khách hàng khác, trước khi đi bảo đảm: "Tôi rất nhanh sẽ tìm được việc cho cô."
Lời này vào tai Nam Tinh không có giá trị, nàng nhàn nhạt "ờ" một tiếng, làm Phùng Nguyên rất đau lòng, hắn vẫn phải nỗ lực hơn nữa mới được.
Chờ Phùng Nguyên đi rồi, Đào lão bản nói: "Đến giờ rồi, cô còn không ngủ trưa?"
Vẫn làm lơ không đề cập đến chuyện này Nam Tinh thấy bị đặc biệt nhắc nhở, liếc mắt nhìn Đào lão bản một cái. Đào lão bản lập tức hiểu ý, rõ ràng Khâu Từ còn ở đây, ông lại......thật đúng là không có mắt nhìn.
Nhưng lời đã nói ra, Khâu Từ cũng nghe thấy, hắn đứng dậy nói: "Tôi vừa vặn cũng muốn đi xử lý chút việc, tôi đi trước."
Nam Tinh gật gật đầu, không đưa hắn ra cửa. Khi hắn đi ra cửa tiệm, tiếng lục lạc kêu vang dội.
Nam Tinh nghe tiếng chuông kia, hơi xuất thần. Nàng ra cửa, tiếng chuông kia chưa từng vang lên.
Đào lão bản nói: "Được rồi, ta biết sai rồi, lần tới hắn tới, cho dù trăng lên, ta cũng sẽ nỗ lực giữ hắn lại."
Nam Tinh hoàn hồn, nói: "Tôi muốn thử xem."
"Thử cái gì?"
"Thử......" Nam Tinh thản nhiên nói, "...ở gần hắn."
Đào lão bản ngẩn ngơ, mặt mày dần dần hiện lên vẻ vui mừng, rất có loại tâm tình nhà ta có con gái mới lớn, ông khẽ cười nói: "Khá tốt, Khâu Từ người này khá tốt, đáng tin cậy."
Vẫn lẳng lặng ngồi trên ghế Nam
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trom-menh/389117/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.