Thạch Bưu quả nhiên mắc lừa, mạnh mẽ bắt lấy cổ tay nhỏ bé và yếu ớt của nàng, kéo vào phòng, chờ buổi tối không chịu đựng được, hiện tại liền muốn ăn nàng, còn ra lệnh cho mọi người đi ra ngoài, không cho phép quấy rầy hắn hưởng thụ diễm phúc.
Tử Y bị Thạch Bưu kéo vào trong phòng, cứng rắn bị hắn đẩy ngã.
"A. . . . . ." Nàng ngã trên giường, quay đầu lại, hoa dung thất sắc nhìn toét miệng cười dâm đãng của Thạch Bưu, gấp gáp cởi quần áo trên người ra.
"Hắc, hắc, mỹ nhân, đừng sợ, cùng đại gia ngủ đi, bảo đảm ngươi sau này mỗi ngày đều quấn lấy Lão Tử không chịu buông".
Cởi giày ra, thân mình to lớn lao tới, nàng làm bộ sợ hãi, giãy giụa, trên thực tế ý định đang tính bước tiếp theo sẽ làm gì.
"Không cần ……" Nàng giãy giụa, mắt đẹp rưng rưng nước mắt, thật điềm đạm đáng yêu, thẳng quyến rũ Thạch Bưu khẩn cấp muốn xé quần áo của nàng ra.
Quần áo nàng bị xé nát, ngay cả cái yếm cũng bị hắn thô lỗ xé xuống, mái tóc dài rơi xuống bả vai, chỉ có thể dùng thật ít ỏi vải vụn, che khuất bộ ngực mềm mại, làn da nàng trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy mạch máu cũng bị sôi trào. Môi lưỡi của Thạch Bưu đang liếm cổ nàng, chẳng biết như thế nào mà lúc này nàng lại nhớ tới Trộm Sói. Khi hắn phát hiện nữ nhân mình mang xuống núi không phải là nàng thì hắn kinh ngạc hay sẽ lo lắng?
Lo lắng? Hai chữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trom-soi/114354/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.