Triển Thiểu Huy cũng chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy món đồ trang trí nhỏ kia, đã hơn 9h tối, tầng lầu này chỉ còn hai nhân viên tăng ca, chỉ chừa lại đèn bàn, những chỗ khác đều tối đen. Món quà nhỏ kia đã bị ném cùng với giấy tờ vào trong túi rác, nhân viên vệ sinh cũng đã dọn đi để trong kho chứa đồ, trong góc có một cánh cửa, Triển Thiểu Huy đi ngang qua cánh cửa khép hờ cho nên anh đã nhìn thoáng qua, phát hiện bên trong phát ra ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt, ở trong bóng đêm nên tất nhiên đã gây chú ý.
Lúc anh đẩy cửa ra thì hình như nghe thấy tiếng cửa như đang gẩy nhẹ dây đàn của một cây đàn cổ, trong không gian vắng lặng âm thanh kia đã động đến nơi sâu nhất trong lòng người, thứ phát sáng chính là chiếc đèn bàn hình chậu hoa kia, cây nấm nhỏ phát sáng rất đáng yêu, ánh sáng trắng nhạt, vàng nhạt, lam nhạt lẳng lặng tỏa sáng bóng đêm, Triển Thiểu Huy đứng trước cửa vào, lòng dần dần chấn tĩnh lại, giống như ánh trăng trên mặt hồ không gió, không có một chút rung động nào, chỉ có ánh trăng chói lọi trên đỉnh đầu.
“Chủ tịch Triển” có người lên tiếng phá vỡ sự yên lặng, “Cửa phòng hôm nay bị hỏng, lúc tan tầm mới phát hiện cho nên còn chưa kịp sửa.”
Người nói chính là nhân viên tầng này, nhìn thấy ông chủ vẫn đứng trước cửa ra vào nên tưởng ông chủ không đồng ý với cánh cửa bị hư, nơm nớp lo sợ giải thích nguyên nhân.
Triển Thiểu Huy cũng không quay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trom-trai-tim-doat-ai-tinh/1946080/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.