Giai điệu quen thuộc vang vọng trong không gian, Bạch Dĩ Mạt và Hướng Nhu nhìn thấy người đánh đàn thì đều sững sờ, bản nhạc này với họ mà nói rất đỗi quen thuộc, chỉ bởi vì trong những năm tháng xanh tươi đó đã từng có một người vì người khác mà đánh bản nhạc này, kể từ đó cô ấy không thể giải thoát cho chính mình.
Nhưng cái người đã hồi sinh lại giai điệu xa xưa đó, giờ phút này sao lại xuất hiện ở đây như thế? Cô ấy rốt cuộc là ai?
Bản nhạc kết thúc, phím đàn trắng đen cuối cùng cũng ngừng nhảy múa, lúc này người biểu diễn đứng lên, đi về phía Bạch Dĩ Mạt và Hướng Nhu.
Hai người bị sự kinh ngạc vây quanh đã hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh chắc chắn ngày thường, đặc biệt là Bạch Dĩ Mạt, ý cười trong mắt đã sớm vì người này mà hóa thành lớp sương mù mờ mịt.
“Đã lâu không gặp.” Người đó đừng ở bên cạnh bàn, hơi thở quen thuộc khiến người khác cảm thấy nghạt thở, chẳng qua cô chỉ nói một câu đơn giản đã lâu không gặp, cũng đủ để khiến cho người ta ngừng thở.
Hướng Nhu bình tĩnh trở lại, sau đó đứng dậy, đặc biệt nghiêm túc đánh giá đối phương nửa ngày, sau đó hơi do dự hỏi: “Tiểu Hạ?”
Nhìn đối phương gật đầu khẳng định, Bạch Dĩ Mạt không thể bình tĩnh được nữa, cô nắm chặt lấy bả vai cô ấy, run run hỏi: “Cậu thật đúng là Tiểu Hạ? Cậu chưa chết sao? Cậu vẫn còn sống ư?”
“Dĩ nhiên là tớ chưa chết, nếu không thì cậu đang nhìn ai chứ?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tron-doi-ben-em/1496799/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.