Moon_xinh
Phong Ca
Cuộc sống thường hiếm khi bình lặng mà luôn có những trò đùa dai, vào lúc mà bạn nghĩ rằng tất cả đã được an bài cả rồi, là thời điểm thích hợp cho một kết thúc hoàn mỹ, nhưng cuối cùng nó lại cho bạn một sự bất ngờ hoàn hảo mà bạn khó lòng tưởng tượng được.
Trong khi Du Khâm cố gắng hưởng thụ sự ngọt ngào để bù lại một năm trống vắng thì Mục An lại luôn bị cảm giác không an toàn ép tới không thể thở nổi. Khoảng thiếu hụt trong trí nhớ gần đây thường rục rịch muốn trỗi dậy khiến cô cảm thấy sợ hãi, thậm chí có tâm lý kháng cự lại, luôn có một giọng nói âm vang ở sâu trong nội tâm cô, phần thiếu hụt này sẽ phá vỡ toàn bộ cuộc sống mà cô đang có.
Lục Kiều xảy ra tai nạn xe, rất may lúc đó cô ấy gặp nguy mà không cuống, đánh mạnh tay lái về phía lan can phòng hộ, nếu không, hậu quả sẽ không chỉ là bị thương nhẹ ở đầu. Mục An ở phòng bệnh chăm sóc cho cô, Lục Kiều mặc dù bị quấn rất nhiều băng xô nhưng lại không chịu an phận, nghe cô ấy nói liên miên rằng cô ấy đã dũng cảm thế nào, cái khó ló cái khôn ra sao, Mục An ngồi cạnh bóc cam mà chỉ cười trừ.
Lục Kiều nói nửa ngày không thấy cô có phản ứng gì thì mất hứng, giọng nói trầm xuống: “Sao vậy, không yên lòng à?”
Mục An ngẩng đầu nhìn, đem quả cam bóc xong đưa cho cô ấy, vừa phủi tay vừa nói: “Không có gì, không phải đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tron-doi-binh-an/1299540/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.