Chiều hôm đó Tùy Kỳ ngủ đến lúc trời tối thui, khuôn mặt đã rửa sạch sẽ núp trong chăn trơn bóng như sứ trắng, bàn tay đặt bên ngoài nắm góc áo Mạc Tùy như thể sợ cô bỏ trốn.
Mạc Tùy dựa vào giường gấp của anh chơi điện thoại, thì báo có điện thoại của Phạm Tư Nhiễm.
“Lão Mạc, mình báo cho cậu một tiếng, Trần Phi nằm viện, bị ngã gãy xương sườn, nói sao thì nói cũng đã là quen biết, mình phải qua xem, cậu đi không.”
“Chuyện lúc nào vậy?”
“Mới hai ngày nay, cụ thể lúc nào thì không biết.”
Mạc Tùy nhớ lại, đêm đó Tùy Kỳ đấm một cú hình như Trần Phi nằm trên đất một hồi lâu cũng không dậy. Không trùng hợp thế chứ? Nhưng dù có phải tại Tùy Kỳ hay không, Trần Phi gặp chuyện cô phải đi thăm, đây là vấn đề nguyên tắc.
“Mình và cậu cùng đi bây giờ à?”
“Ừ, mình chờ cậu ở hàng hoa quả nhà lão Trương nhé.”
“Ừ được.”
Mạc Tùy cúp điện thoại quay đầu nhìn Tùy Kỳ. Anh ngủ rất say, đầu lông mi dài hạ xuống như một chiếc quạt nhỏ. Suy nghĩ một chút, Mạc Tùy kéo áo khỏi tay anh. Đi qua chắc không mất bao nhiêu thời gian, cứ để anh ngủ vậy.
Chỉ là mới đứng lên Tùy Kỳ liền thức. Sau vài giây ngái ngủ, anh kinh hoàng nhảy dựng lên, nóng nảy nhìn Mạc Tùy: “Em đi đâu!”
Cũng khó trách anh phản ứng lớn như thế, hai ngày liên tục lo lắng sợ hãi, suy nghĩ vẩn vơ, được Mạc Tùy dễ dàng tha thứ còn chấp nhận mình như vậy, anh vẫn cảm thấy mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tron-doi-em-nuoi-anh/353247/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.