Giờ phút này Hứa Liên Trăn ngồi ở ngoài ban công, liếc mắt một cái nhìn lại, như trước cách đó không xa là bờ cát cùng mặt biển màu lam —- điều duy nhất không giống chính là, ánh mặt trời vùng nhiệt đới đang chiếu rọi lên người cô.
Nghe nói đây là một hòn đảo nhỏ do tư nhân khai phá. Dừa nước, bờ cát, nước biển, còn có một dãy lại một dãy những nóc nhà nhỏ màu trắng độc lập nhau— quả thật là một nơi nghỉ ngơi rất tốt.
Lần đó sau ngày ăn cơm ba hôm, Hạ Quân liền sắp xếp xe tới đón cô. Thời điểm mà cô đến bên máy bay tư nhân, hắn đã muốn tới rồi. Thật ra đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn ăn mặc thư thái như vậy, áo sơmi màu trắng hưu nhàn, cổ áo gập xuống, quần màu vàng nhạt, trên cổ tay cầm một cái áo gió màu đen. Cô chỉ liếc mắt một cái, liền dời ánh mắt đi. .
Cô và hắn tới đảo nhỏ trước. Tưởng Chính Tuyền cùng Diệp Anh Chương so với bọn cô đến muộn hơn nửa ngày.
Cô và hắn cùng ở trong một căn phòng nhỏ. Mà dĩ nhiên Tưởng Chính Tuyền cùng Diệp Anh Chương ở trong một căn phòng khác. Cái này cô có muốn phản đối cũng không có quyền. Mà hắn lại chỉ thản nhiên nhìn cô một cái, nói: “Diễn trò cũng phải diễn như thật.” .
Tuy là một căn phòng nhỏ nhưng cũng trang hoàng đầy đủ, có phòng bếp, nhà ăn, phòng khách, hơn nữa còn có hai gian phòng. Cô có chút bất an đứng nhìn, mãi cho đến khi nhân viên tạp vụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tron-doi-khong-buong-tay/1673170/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.