Giọng điệu của nàng lạnh nhạt, giống như chuyện động phòng hoa chúc tối hôm qua bị hạ độc, sau đó té bị thương cái ót cũng chưa từng phát sinh.
Vũ Văn Tư Dạ mở nắp của cái chén gốm sứ trắng, thổi bọt trên mặt nước trà định uống hết, nghe vậy đôi lông mày như mực nhíu lại, sau khi vào cửa cũng chỉ nhìn thoáng qua Tiêu Sơ Âm.
Thẩm Nhược Vân cũng có chút sửng sốt, trước khi nàng vào phủ đã nghe người ta nói tiểu thư của thừa tướng ngang ngược vô lý, không phân biệt được thị phi, còn thường xuyên đánh mắng hạ nhân, đối với người có tính cách lỗ mãng như Tiêu Sơ Âm cũng biết rõ. Bây giờ thấy nàng không nóng không lạnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, không khỏi có chút nghi ngờ.
Sau khi Tống Y Y vào cửa, thấy được biểu cảm của Tiêu Sơ Âm, trong lòng kêu thầm không tốt, dựa theo tính cách của Tiêu Sơ Âm khi tóm được người khác sẽ không buông tay, lúc mình vào cửa nàng hẳn là nên làm ầm lên mới phải, thậm chí có thể mượn cơ hội này yêu cầu vương gia đuổi nàng ra khỏi phủ. Nhưng giờ nhìn vẻ mặt của nàng không lạnh không nhạt, câu hỏi chẳng chút để ý, sự việc dường như có chút không ổn.
Nhưng, ai biết được nàng có phải đang giở trò gì hay không, làm cái gì cũng hy vọng kéo được lòng của vương gia, nàng chỉ cần ép cho nàng ta bộc lộ tính tình thật sự, nàng liền thắng.
Nghĩ đến đây, hốc mắt Tống Y Y đỏ lên, hai vai run run, hai hàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tron-phi-gia-mau-ky-len-huu-thu/574067/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.