Tiêu Sơ Âm ngồi trước đình viện lạnh lẽo một đêm, tối hôm qua sau khi nô bộc đưa Tuyết Tình về phòng thì không thấy trở lại nữa, bất đắc dĩ nàng không muốn trở về phòng để đám người Thẩm Nhược Vân bắt được điểm yếu thừa cơ hãm hại, cũng không trở về phòng chứa củi khiến người ta sởn tóc gáy ấy nữa, cứ dứt khoát ngồi trong đình viện mà thôi.
Nghiêng người tựa vào tấm ván gỗ ở cạnh tường, trong lúc mơ màng nàng cảm thấy lỗ mũi ngưa ngứa, sờ sờ mũi tiếp tục dựa vào tấm ván gỗ ngủ gật, chỉ chốc lát, lỗi tai cũng ngứa lên, nàng phẩy tay che lỗ tai lại tiếp tục mộng đẹp…
Lúc này lại chuyển đến mũi, khó chịu…ngứa ngáy…khó chịu…Nàng không nhịn được ngẩng đầu hắt xì một cái thật to: “Ắt xì!”
Phản ứng đầu tiên là di chứng của việc tên Trưởng Tôn Tông Lam xuống tay với nàng, mở mắt liền mắng: “Trưởng Tôn Tông Lam, ta với ngươi không thù không oán, không phải chỉ lừa ngươi một lần sao…ặc…”
Nàng sửng sốt, người này, sao lại thấy quen thế nhỉ…
Người tới nở nụ cười ngây thơ ấm áp, tinh nguyên thuần khiết: “Ngủ ở đây không tốt đâu, sẽ bị cảm đó!”
Tiêu Sơ Âm nhíu mày, hỏi: “Sao ngươi có thể tới đây được?”
Văn Ngọc Triệt chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn nàng, tự nhiên đáp: “Cô nương ở đây nên ta đến đây.”
“Không phải…Ý ta nói, không phải hôm qua ngươi đã trở về trạch viện rồi sao? Sao ngươi có thể tìm được chỗ này?” Tiêu Sơ Âm nghi hoặc nhìn hắn.
Văn Ngọc Triệt cười, những đường nét mềm mại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tron-phi-gia-mau-ky-len-huu-thu/574194/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.